“Nói chuyện?”.
Lý Đào khẽ cười, khinh bỉ nói: “Tôi với cô chẳng có gì để nói với nhau hết!”.
“Lý sư tỷ, lẽ nào chuyện này thực sự không cách nào cứu vãn sao?”, ánh mắt Liễu Như Thi tỏ vẻ sốt ruột.
“Hừ, bây giờ cô biết sợ rồi à? Lúc người tình của cô to mồm muốn đấu y sinh tử sao các cô không biết sợ? Bây giờ chuyện này đồn khắp nơi, giấy không gói được lửa, cô lại chạy đến chỗ tôi thẽ thọt khúm núm? Cô có thấy hèn hạ không hả?”, Lý Đào cười khẩy, ánh mắt đầy khinh thường.
“Sư tỷ, em biết sai rồi”.
“Cô thì biết cái chó gì? Trước đó tôi đã cho cô bao nhiêu cơ hội rồi hả? Cô không biết trân trọng, bây giờ mọi chuyện ầm ĩ lên lại đến đây giả bộ đáng thương? Con khốn này! Cô đang đùa giỡn chúng tôi đấy hả? Hay là cô không coi chúng tôi ra gì? Mẹ kiếp, ngay từ đầu cô bỏ chút lợi ích ra thì có phải không có chuyện này không?”, Lý Đào hừ mũi nói.
“Thế nên sư tỷ, em muốn bù đắp…”
“Bù đắp cái đầu cô ấy, biến!”, Lý Đào mất kiên nhẫn chửi bới, đang định đóng cửa lại.
Nhưng đúng lúc này,
“Haizz, Lý sư muội, em đừng nóng nảy như thế chứ! Nếu Liễu sư muội đã đến, thì chúng ta hãy bình tĩnh nói chuyện với nhau đi”, Tiết Tường cười nói bước tới, nheo mắt đánh giá Liễu Như Thi: “Liễu sư muội, nói đi, cô muốn bù đắp thế nào?”.
“Sư huynh muốn cái gì?”, Liễu Như Thi hỏi.
“Nếu lúc trước bảo người tình của cô cho chúng tôi một giọt Lạc Linh Huyết thì sao chúng tôi có thể đối xử với các cô như vậy chứ? Nói một cách nghiêm túc thì thứ chúng tôi tổn thất là Lạc Linh Huyết, thế nên nếu lợi ích mà cô đền bù không bằng Lạc Linh Huyết thì khỏi cần nói chuyện nữa”, Tiết Tường cười nói.
“Lạc Linh Huyết?”.
Liễu Như Thi thầm cắn răng, sau đó đáp: “Được, em sẽ nghĩ cách cho các anh một giọt”.
“Thật sao?”.
Hai người sáng mắt lên.
“Đương nhiên, em… để em đi hỏi Lâm Chính, xem anh ấy có còn Lạc Linh Huyết không! Nếu có thì em sẽ xin anh ấy!”.
“Được! Được! Thế thì tốt quá! Ha ha, bây giờ cô đi đi, nếu có thì mang ngay đến đây cho tôi. Nếu tôi có được Lạc Linh Huyết thì cô hãy bảo cậu ta chủ động đi xin từ bỏ trận đấu y sinh tử đi”, Tiết Tường cười lớn, vô cùng mừng rỡ.
Nhưng Liễu Như Thi lại lắc đầu: “Tiết sư huynh, em hi vọng anh là người chủ động từ bỏ trận đấu y”.
Nụ cười của hai người đông cứng lại.
“Khốn kiếp, cô nói cái gì hả?”, Lý Đào nổi giận, túm lấy cổ áo Liễu Như Thi, tức muốn xì khói: “Bảo chúng tôi từ bỏ? Cô có biết hậu quả là gì không?”.
“Liễu sư muội, tôi mong đây chỉ là lời nói đùa của cô”, Tiết Tường cũng nheo mắt, ánh mắt lóe lên sát khí.
“Sư huynh, em không nói đùa, anh là sư huynh thì có thể xin với bên trên hủy bỏ trận đấu y sinh tử, cầu tình với tôn trưởng, nói với bọn họ rằng anh không nỡ ra tay với sư đệ, nên chủ động từ bỏ, sư môn chưa chắc sẽ đuổi anh khỏi thiên cung đâu”, Liễu Như Thi vội đáp.
“Nhưng gân tay gân chân thì sao? Chắc chắn nó sẽ bị cắt đứt! Đây là quy tắc không thể tránh được!”, Lý Đào tức giận nói.
“Với thủ đoạn của thiên cung, chữa khỏi gân tay gân chân chỉ là chuyện nhỏ. Sư huynh, anh có được một giọt Lạc Linh Huyết, lẽ nào còn chưa đáng sao?”, Liễu Như Thi cắn răng đáp.
“Cô! Con khốn này!”.
Lý Đào bị chọc giận hoàn toàn, tát mạnh một cái vào mặt Liễu Như Thi.
Bốp!
Liễu Như Thi không né tránh, lại càng không chống trả.
Ngược lại, cô ăn trọn cú tát này rồi đáp: “Sư tỷ! Đây là cách duy nhất, các chị muốn có Lạc Linh Huyết thì chỉ có thể làm vậy thôi!”.
“Cô…”, Lý Đào còn định giơ tay đánh tiếp, nhưng bị Tiết Tường ngăn lại.
“Sư muội, đừng tức giận nữa, cô ta nói cũng có lý, đó là một giọt Lạc Linh Huyết cơ mà, chúng ta có thể bỏ qua được sao?”, Tiết Tường cười nói.
“Sư huynh, vậy ý của anh là…”
“Để xem Liễu sư muội của chúng ta có thành ý không đã”.
Tiết Tường cười nói: “Liễu sư muội, vì cô mà chúng tôi đã chậm trễ không ít thời gian, cũng mất không ít công sức, bây giờ cô còn muốn để tôi chịu nỗi đau đớn bị cắt đứt gân tay gân chân. Nếu cô không có chút thành ý thì sao tôi dám nghe theo cô chứ?”.
“Sư huynh muốn thế nào?”.
“Đơn giản thôi! Cô nằm xuống, rồi chui qua háng sư muội tôi là được! Để thể hiện thành ý ấy mà!”, Tiết Tường nheo mắt cười nói.
Hắn vừa dứt lời, Lý Đào liền vui hẳn lên.
Còn khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Thi thì tái mét.
Đây là sỉ nhục một cách trắng trợn!
Nhưng cô ấy chỉ do dự một lát rồi gật đầu: “Sư huynh, em đồng ý!”.
“Vậy thì làm nhanh lên!”.
Lý Đào lập tức dạng háng ra.
Liễu Như Thi cúi đầu, đứng im một lát rồi chậm rãi cúi người xuống, chui qua háng Lý Đào.
“Ha ha ha…”
Hai người họ cất tiếng cười hô hố.
Dường như màn đêm cũng bị tiếng cười này xé toạc.
Còn có mấy đệ tử ở xa xa chạy ra xem.
Chắc chắn ngày mai chuyện này sẽ lan khắp thiên cung.
Nhưng Liễu Như Thi không quan tâm…
“Sư huynh, vậy là được rồi chứ?”, Liễu Như Thi đứng lên, mặt không cảm xúc nói.
“Chưa được!”.
Tiết Tường lại lắc đầu.
“Cái gì?”, Liễu Như Thi sửng sốt.
“Ha ha, con khốn, cô tưởng chúng tôi là đồ ngốc sao? Nếu chúng tôi lấy Lạc Linh Huyết, rồi cô trở mặt báo với sư môn, thì chắc chắn sư môn sẽ không tha cho chúng tôi! Sao chúng tôi có thể làm việc đó chứ? Nhưng nếu chúng tôi báo với sư môn là Lâm Chính còn cất giấu một giọt Lạc Linh Huyết thì sao nhỉ? Tuy chúng tôi không có được Lạc Linh Huyết, nhưng chắc chắn sư môn sẽ thưởng không ít lợi ích cho chúng tôi. Sao chúng tôi có thể không nhìn ra được bên nào nặng bên nào nhẹ chứ?”, Tiết Tường cười lớn.
“Vậy là các anh đang đùa tôi?”, Liễu Như Thi tức giận nói.
“Phải thì sao nào? Ha ha ha…”, Lý Đào cười.
Giọng cười vô cùng chói tai.
Liễu Như Thi lửa giận ngút trời, chỉ muốn xé xác hai người họ ra. Nhưng cô ấy biết làm vậy cũng không giải quyết được vấn đề, liền hít sâu một hơi, kiềm chế lửa giận trong lòng, nhỏ giọng nói: “Nếu hai người đã tuyệt tình như vậy thì bỏ đi. Ngày mai Lâm Chính chết là cái chắc, nhưng Lâm Chính chết rồi, Như Thi vẫn là đệ tử thiên cung, sau này vẫn phải học tập ở thiên cung. Chỉ mong sư huynh sư tỷ đừng làm khó Như Thi nữa”.
“Vậy thì phải xem cô có ngoan không, có nghe lời không đã”, Tiết Tường mỉm cười đánh giá Liễu Như Thi, ánh mắt lóe lên sự tham lam.
Nếu không phải Lý Đào đang ở đây thì hắn đã đưa ra yêu cầu quá đáng rồi.
Thực ra Tiết Tường đã nhìn trúng Liễu Như Thi từ lâu, ngặt nỗi thời cơ chưa tới, nên hắn cũng không dám làm càn.
Nhưng Liễu Như Thi đã nói như vậy thì hắn biết chắc chắn mình có thể có được cô gái này.
“Sao Như Thi dám không nghe lời của sư huynh sư tỷ chứ? Sư huynh, em có món quà nhỏ này, là em chuẩn bị cho anh, mong anh đừng chê”.
Liễu Như Thi lấy một cái hộp nhỏ ra, đưa cho hắn.
Lý Đào vô cùng ngạc nhiên.
“Ồ? Cô có lòng như vậy sao? Là thứ gì thế?”, Tiết Tường hớn hở, vội ghé lại gần.
“Mời sư huynh xem”.
Liễu Như Thi cũng lại gần Tiết Tường, sau đó chậm rãi mở cái hộp trước mặt hắn.
Trong hộp là một con dao găm sắc bén.
“Hử?”.
Tiết Tường và Lý Đào đều sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Liễu Như Thi đã bất
ngờ cầm con dao găm lên, đâm mạnh vào lồng ngực Tiết Tường. “Chết đi!”.