Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người bước vào trong. Lâm Chính cố tình đi chậm lại phía sau và huých nhẹ khuỷu tay Tô Nhu.

“Tại sao em không nói là anh giới thiệu em vào Thương Minh?”, Lâm Chính khẽ hỏi.

“Nói thế nào đây? Nói anh chữa khỏi bệnh cho ông Dịch, có ơn với ông ta nên mới có thể giới thiệu em sao? Nếu em nói ra sự thật, không những bất lợi cho cả em và anh mà còn hại cả ông Dịch nữa. Vậy nên lúc cần nói dối thì nói dối”, Tô Nhu khẽ nói.

Lâm Chính giơ ngón cái lên: “Không hổ danh là CEO của Duyệt Nhan. Thật thông minh”.

“Được rồi, thương trường là chiến trường, hội nghị này chắc chắn không hề đơn giản. Chúng ta vẫn nên cẩn thận. Đừng nói linh tinh nữa”.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.

Tô Nhu đi tiếp. Thế nhưng đi được vài bước cô đột nhiên khựng lại.

“Lâm Chính”.

“Sao thế?”

“Thực ra...em và thần y Lâm không có gì. Anh đừng nghĩ nhiều”, Tô Nhu do dự rồi nói.

Lâm Chính giật mình, sau đó mỉm cười: “Anh tin em”.

“Ừm”, Tô Nhu khẽ bặm môi. Cô không nói thêm gì nữa.

Một lúc sau, hai người đi tới tầng cao nhất của Thiên Nam Thủy Các. Cả tầng lầu là phòng hội nghị, có thang máy đi lên tới tận nơi.

Bên trong phòng, có tới hàng trăm chiếc bàn. Lúc này đã có không ít người có mặt

Bên ngoài cũng có rất nhiều bóng hình khác. Bọn họ ăn mặc sang trọng, nhìn là biết thuộc tầng lớp thượng lưu.

Tô Nhu tim đập loạn xạ, không dám nhìn lung tung, cô chỉ cúi đầu tìm chỗ ngồi. Có người đứng có người ngồi.

Thế nhưng dù là đứng hay ngồi thì Thiên Nam Thủy Các cùng đều đánh dấu tên của họ.

Những người đứng sẽ được đánh dấu ở dưới sàn. Những người ngồi thì vị trí ngồi cũng được đánh dấu.

Tô Nhu nhìn một lượt, không tìm thấy tên mình, cô cuống cả lên. Lúc này có người lên tiếng: “Xin hỏi là cô Tô Nhu của tập đoàn Duyệt Nhan phải không?”

Nghe thấy tên mình Tô Nhu giật mình. Đó là một người đàn ông trung niên tầm hơn 50 tuổi, ăn mặc đàng hoàng, trông rất lịch sự. Dù tuổi đã cao nhưng hầu như không thấy có nhiều nếp nhăn.

“Là...ông Lý Kiến Kỳ phải không?”

Đây là ông chủ hàng đầu trong ngành mỹ phẩm trong nước, là đại gia xếp thứ hai cả nước cơ mà. Đương nhiên là cô nhận ra.

“Là tôi. Cô Tô Nhu, chỗ của cô ở đây. Mau tới đây ngồi”, Lý Kiến Kỳ mỉm cười nói.

“Cái gì?”, Tô Nhu trố tròn mắt.

Cô và ông ta...ngồi cùng một bàn sao? Không thể nào.

Có thể ngồi được vào vị trí đó phải toàn là đại gia hàng đầu đấy. Một công ty nhỏ như cô có tư cách gì ngồi vào đó chứ?

Tô Nhu bàng hoàng. Thế nhưng rõ ràng trên ghế bên đó có tên của cô. Trừ khi ở đây còn có một người khác nữa tên là Tô Nhu, nếu không thì không thể nào nhầm được.

“Tô Nhu, em qua bên đó đi”, Lâm Chính lên tiếng.

“Điều này...”, Tô Nhu cảm thấy bất an, thế nhưng cô chẳng có lý do gì để thoái lui cả, đành phải dũng cảm bước tới.

“Thưa anh, hình như anh không nhận được thư mời của hội nghị. Hội nghị sắp bắt đầu rồi, mời anh rời đi cho”, lúc này, một người bảo vệ bước tới nói với Lâm Chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK