Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt, đám đông cảm thấy lạnh cả sống lưng. Tần Ngưng đứng bất động.

Mã Hải, Long Thủ cũng vậy. Căn phòng trở nên im lặng.

Tần Bách Tùng nhìn người đàn ông ngoài cửa, ông ta dường như đoán được gì đó nhưng không nói, chỉ tiếp tục công việc của mình.

Thế nhưng đối phương nào có quan tâm, cứ thế đẩy Tần Ngưng ra và bước vào. Mã Hải biết tình hình không ổn bèn lẳng lặng rút súng ra, định giải quyết kẻ này. Thế nhưng ông ta vừa làm vậy thì...

Bụp! Đối phương đã đá chân vào bụng ông ta.

Ông ta cảm giác ruột gan lộn tùng phèo, miệng ứa máu, suýt ngã. Ngay lập tức kẻ đó đưa tay ra siết cổ Mã Hải, ném ông ta vào tường.

Bức tường hõm vào trong. Người đàn ông lấy ra một con dao, đâm vào vai Mã Hải, ghim ông ta dính vào tường.

“Á”, đám đông kêu lên.

“Mau! Mau đi thôi! Đưa những người bệnh này đi”, Tần Bách Tùng vội vàng kêu lên, sau đó quay người chặn trước mặt kẻ kia.

“Cậu là ai? Ban ngày ban mặt, cậu định làm gì?”, Tần Bách Tùng đanh giọng.

Thế nhưng kẻ kia không lên tiếng, chỉ lấy ra một cái bao lớn bên trong có thứ gì đó. Hắn mở ra, hóa ra là một cây đao. Hắn lấy đao ra, đi về phía Tần Bách Tùng.

Đám đông run rẩy, vội lùi lại. Bọn họ đều là thường dân, là những người trói gà còn không chặt thì sao có thể đối phó với một kẻ hung hãn như thế kia được.

“Mau đi đi!”, lúc này, Long Thủ đột nhiên hét lớn rồi cầm một cái ghế đập về phía người đàn ông.

Thế nhưng chiếc ghế vừa mới giơ lên thì...

Phập! Người đàn ông đã dùng cây đao trong tay bổ đôi nó ra.

Long Thủ khựng người, ngã xuống đất. Ngực ông ta xuất hiện vết thương lớn, máu tươi xối ra.

“Cái gì?”

“Long thủ”.

Những người còn lại tái mặt. Người này không biết là còn tàn ác hơn Đại trưởng lão trước đó bao nhiêu lần.

Đúng lúc này...

“Đi đi!”, tiếng hét lại vang lên. Đó chính là Mã Hải. Ông ta rút ra một con dao, lao về phía kẻ kia.

Keng! Cả Mã Hải và người đàn ông đẩy nhau về phía cửa sổ.

“Giám đốc Mã”.

“Ông Mã”, tất cả đều lao theo bọn họ.

“Mau đưa Long Thủ đi cấp cứu, những người khác cũng lập tức rời khỏi đây ngay”, Hùng Trưởng Bạch vội vàng nói. Đám đông không dám do dự, lập tức làm theo.

Mã Hải ngã ra đất. Mặc dù đầu ông ta chảy máu và vai cũng bị thương nhưng không dám chần chờ, tiếp tục bò dậy lao tới.

Ông ta chưa chạy được mấy bước thì...

Phụp! Một đường dao đâm vào lưng ông ta. Mã Hải run rẩy, há hốc miệng. Ông ta định nói gì đó nhưng không kịp, cả người từ từ đổ ra đất.

“Á”, những người xung quanh hét toáng lên.

Hiện trưởng trở nên hỗ loạn. Người đàn ông kia mặc kệ, chỉ cầm con dao rồi nhìn trái nhìn phải, sau đó nhảy xuống về phía Tần Bách Tùng đang định leo lên xe chạy đi.

Anh ta chém mạnh xuống, chiếc xe Bently bị chém làm hai. Người trong xe ngã cả ra ngoài. Bao gồm cả Tần Bách Tùng.

Ông ta vốn bị thương, giờ đứng dậy cũng cảm thấy khó khăn.

“Các người là Tần Bách Tùng và Hùng Trưởng Bạch đúng không? Tôi là Huyết Phong của Huyết Ma Tông, phụng mệnh tông chủ tới lấy đầu các người”, anh ta điềm đạm nói rồi lại nhấc cây đao lên chém xuống.

“Không được làm hại ông tôi”, Tần Ngưng lao tới trước mặt Tần Bách Tùng.

“Tần Ngưng, cháu mau đi đi. Mặc kệ bọn ông. Mau đi đi”, Tần Bách Tùng cố gắng quát lớn.

“Cháu sẽ không để ông bị thương nữa”, Tần Ngưng bặm môi, không chịu tránh ra. Tần Bách Tùng có khuyên can thế nào cũng vô ích.

Thế nhưng sự có mặt của cô ấy cũng không thay đổi được bất kỳ điều gì. Người đàn ông trước mặt cũng chẳng hề do dự. Anh ta giơ cây đao lên, chém về phía tay của Tần Ngưng.

Tần Ngưng nín thở, cả người ngây ra. Máu bắn ra nơi cánh tay, cô ấy nhìn thì thấy cánh tay phải của mình đã rơi xuống đất. Cô gái còn chưa cảm nhận được cơn đau thì...

Bụp...Người đàn ông đã đạp vào bụng cô ấy.

“Hự...”, Tần Ngưng nôn ra máu, cả người bay ra sau, đập mạnh vào chiếc xe, ngã sõng soài ra đất.

“Tông chủ đã dặn dò, chỉ cần giết mấy người Tần Bách Tùng. Những người khác mà ngáng đường thì đánh phế. Cô gái, cô nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn sống sót đấy”, người đàn ông điềm đạm nói, sau đó cầm cây đao đi về phía Tần Bách Tùng.

Đám đông cảm thấy tuyệt vọng.

“Dừng...tay...”, Tần Ngưng yếu ớt lên tiếng. Cô ấy vẫn muốn ngăn lại. Nhưng bụng và vai đau dữ dội, cô gái không thể đứng dậy được. Tần Ngưng chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông cầm cây đao chém về phía cổ của Tần Bách Tùng.

“Rốt cuộc Tần viện trưởng đã gây thù hằn gì mà các người không chịu buông tha cho ông ấy vậy?”

“Quá đáng ghét”.

“Lần trước chúng tôi ra tay nhẹ quá hả?”

“Lần này phải dạy cho cậu ta một trận ra trò mới được”, đám đông lầm bầm chửi rủa.

Một người đàn ông khá vạm vỡ bước ra, quát lớn: “Nhóc, bỏ đao xuống, sau đó cùng chúng tôi tới đồn, nếu không đừng trách sao chúng tôi không khách sáo đấy”.

“Tông chủ đã dặn, không được tùy ý tàn sát người khác, trừ khi đó là tầng lớp cấp cao của học viện. Thế nhưng tôi có thể đánh phế các người đấy”.

Người đàn ông điềm đạm nói thêm: “Các người mau tránh ra thì còn sống, nếu tiến lại gần thì chỉ có thấy máu thôi đấy”.

“Khốn nạn, khoa trương tới vậy cơ à!”, người đàn ông vạm vỡ không nhịn được nữa, lao lên định túm cổ người của Huyết Ma Tông.

Thế nhưng khi người này vừa định đưa tay ra thì...

Vụt! Cây đao lóe sáng...Cánh tay người đàn ông lập tức rơi xuống đất.

“Á!!”, người đàn ông đau đớn gào thét. Đám đông bàng hoàng.

“Bắt cậu ta lại”, tất cả lao lên.

Người đàn ông cũng không hề nương tay, giơ đao lên chém về phía đám đông. Một lúc sau, máu phun như mưa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK