"Minh Nhi, không được làm bậy! Cậu ta đang cố ý khiêu khích con!"
Sắc mặt Khuyết Thu khẽ thay đổi, lập tức quát lên.
"Mẹ, tại sao lại sợ hắn, hắn chẳng qua chỉ là một tên dựa vào quan hệ để thăng chức mà thôi, e rằng hắn không biết người của Đông Phương Thần Đảo chúng ta mạnh cỡ nào!”, Khuyết Minh khinh thường nói.
"Phó đảo chủ, chi bằng để cậu chủ thử đi!"
Một ông lão đứng bên cạnh lên tiếng, thờ ơ nhìn Lâm Chính nói: "Theo tôi biết, võ đạo của Long quốc đã rất suy yếu, võ kỹ thời cổ đại lưu truyền lại đã thất truyền rất nhiều, ở trong mắt chúng tôi, bọn họ còn chẳng biết đến loại võ công thấp nhất, cho dù người này tự xưng là long soái thì cũng không cần phải sợ, cậu chủ Minh xử lý hắn là việc rất dễ dàng!"
"Nói đúng lắm, phó đảo chủ, hãy để cậu chủ Minh đấu với hắn một trận, cho hắn tận mắt nhìn thấy võ công Thần Đảo chúng ta!"
"Đừng để đám người này coi thường Thần Đảo chúng ta!"
Mọi người rối rít nói.
Khuyết Thu cau mày, nhưng khó làm trái ý mọi người, con trai bà ta lại có tinh thần chiến đấu mạnh mẽ.
Cân nhắc một lúc, bà ta trầm giọng quát: "Minh Nhi, đi đi, nhớ kỹ, đừng khinh địch, tuyệt đối không được làm mất mặt Thần Đảo!"
"Mẹ yên tâm, đấu với người này thì không cần dùng tới ba chiêu!"
Nói xong, hắn tung người nhảy vào vùng đất trống bên ngoài đại sảnh, hét lên với Lâm Chính: "Ra đây! Đánh một trận với tôi!"
Lâm Chính ung dung đi ra ngoài sân, mọi người theo sát phía sau.
Không ít người ở Thần Đảo nghe được tin tức cũng bước tới, hóng hớt quan sát.
Ngay cả những thuyền viên ở sảnh phụ cũng tấp nập đi ra.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Không biết nữa, hình như tướng Lâm sắp giao đấu với tên nhóc kia!"
"Ồ, tên nhóc kia có thể là đối thủ của tướng Lâm chúng ta sao? Thật không biết tự lượng sức mình!"
"Còn không phải sao? Tướng Lâm chúng ta tay nắm thiên lôi, là nhân vật như thần tiên, tên nhóc này e là không biết sự lợi hại của tướng Lâm!"
Các thuyền viên rất phấn khích, vô cùng trông đợi.
Mặc dù lúc ở trên boong tàu, họ đã thấy tư tái thiên thần của Lâm Chính, nhưng chưa thấy thủ đoạn của Lâm Chính lúc chém giết, vì vậy đều rất mong ngóng.
Hiện trường hò hét ồn ào.
Khuyết Thu quát lên một tiếng, mọi người mới im lặng.
"Nghe đây, trận đấu này chỉ phân thắng thua, tuyệt đối không được làm tổn thương tính mạng của đối phương! Tôi không muốn nhìn thấy máu ở đây, nếu có ai không nghe theo thì đừng trách tôi vô tình!"
Khuyết Thu trầm giọng nói.
“Mẹ yên tâm, con sẽ chỉ đánh ngã hắn, sẽ không lấy mạng hắn!”
Khuyết Minh thầm nghĩ, rồi cười khẽ.
"Vậy tôi khuyên anh nên cố gắng hết sức”, Lâm Chính nói.
"Hừ, chỉ một tên võ công thấp kém của Long Quốc thì không cần thiết phải dùng hết sức!"
Khuyết Minh tỏ vẻ khinh thường, châm chọc nói.
"Võ công thấp kém ư?"
Lâm Chính khẽ nhíu mày: "Các người đã sống ở đây gần trăm năm, không biết gì về thế giới bên ngoài nhỉ!"
"Bớt nói nhảm! Mẹ, có thể bắt đầu chưa?", Khuyết Minh hỏi.
"Tướng Lâm, cậu chuẩn bị xong chưa?", Khuyết Thu nhìn Lâm Chính, thờ ơ nói.
"Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”.
"Tốt lắm, bây giờ tôi tuyên bố, trận đấu bắt đầu!"
Khuyết Thu hét lên một cách lạnh lùng.
Khuyết Minh lập tức sải bước về phía Lâm Chính.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ khí kình và sát khí trời đất xung quanh hắn phóng tới.
Nhất cử nhất động của hắn giống như đang điều động sấm gió, thu hút ngũ hành!
Không thể không nói, nền tảng của người ở Đông Phương Thần Đảo rất phi thường.
Nếu có thể dẫn theo đám người này kéo đến Thiên Ma Đạo thì chắc chắn sẽ giống như một con đao nhọn, có thể đâm thủng toàn bộ Thiên Ma Đạo!
"Nằm xuống cho tôi!"
Khuyết Minh đột nhiên bước dài trăm mét, trong nháy mắt đã ở trước mặt Lâm Chính, hắn nổi giận gầm lớn, rồi tung nắm đấm hung tợn về phía Lâm Chính.