Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hỗn láo!"

Gã đàn ông tức giận: "Thần y Lâm! Anh to gan thật đấy! Anh đang muốn đối đầu với Cô Phong chúng tôi sao? Muốn chống đối với mười ba thế lực Cô Phong hả? Tôi nói cho anh biết! Chúng tôi còn có mười hai thế lực như thế gia Nam Cung nữa! Anh đấu được với thế gia Nam Cung, liệu anh có thể đấu lại mười hai thế lực chúng tôi không! Anh muốn chết hả?”

"Đúng là lấy trứng chọi đá!"

"Không biết sống chết!"

Những người còn lại cũng nhao nhao mắng nhiếc.

Nhưng Lâm Chính lại không hề dao động, khuôn mặt không cảm xúc, nói: "Kỳ thực, nếu anh chịu nói chuyện đàng hoàng với tôi, hạ thấp thái độ, hạ giọng xuống thì nói không chừng tôi sẽ tiếp nhận lời anh nói. Chỉ là..."

“Chỉ là cái gì?”, gã đàn ông lạnh lùng hỏi.

"Chỉ là ở trước mặt tôi mà anh lại đánh thuộc hạ của tôi ra nông nỗi này, nếu tôi không làm gì đó thì sao khiến người trong giáo phải thần phục? Làm sao có thể ngồi vững trên vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo?"

"Nếu anh dám đối địch với Cô Phong thì anh sẽ không ngồi yên được trên bất cứ vị trí nào đâu! Thần y Lâm! Nghe cho rõ đây, lập tức bảo người của anh cút đi! Bây giờ chúng tôi phải quay về báo cáo, nếu chúng tôi có chút tổn hại nào thì tôi đảm bảo, dù là Đông Hoàng Giáo hay Dương Hoa cũng sẽ tan thành mây khói, hóa thành hư vô!"

Gã đàn ông hét lên, sau đó quay người dẫn theo người của mình đi.

Nhưng sau lưng hắn, rất nhiều cao thủ của Đông Hoàng Giáo vẫn không nhúc nhích, không hề có dấu hiệu buông tha.

"Các người làm gì vậy hả? Còn không mau cút ra ngoài!", gã đàn ông hét lớn, giơ tay về phía người trước mặt, ý định hung hăng hất văng người đó.

Lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.

"Băm bọn chúng thành thịt nát”.

"Vâng! Thưa giáo chủ!"

Đám cường giả xung quanh cùng nhau hô hào, sau đó rút kiếm lao về phía bảy người.

"A?"

Bảy người đều bị dọa sợ chết khiếp!

Giáo chủ Lâm này... thực sự dám sao?

Bọn họ hoàn hồn lại, gầm lên thê lương:

"Đông Hoàng Giáo! Các người lại dám đối địch với Cô Phong thật sao?"

"Muốn chết hả? Bọn mày đang tìm đến cái chết đấy!”

"Tao đảm bảo, tất cả bọn mày sẽ chết không có chỗ chôn!"

Nhưng không ai bận tâm.

Bảy người họ chỉ có thể bỏ chạy như điên.

Bọn họ đâu ngờ được rằng giáo chủ của Đông Hoàng Giáo lại điên rồ như vậy? Lại dám đối nghịch với Cô Phong!

Chẳng lẽ người này không biết đến sức mạnh của Cô Phong sao?

Giờ phút này, bảy người họ đã vô cùng hối hận, cũng hết sức sợ hãi.

Đông Hoàng Giáo dù sao cũng là giáo phái siêu cấp, cao thủ nhiều như mây, bảy người bọn họ sao có thể đối phó được?

Đánh nhau một hồi, bảy người họ căn bản không thể thoát khỏi vòng vây, đã bị đánh bại, tên cầm đầu bị chặt đứt một cánh tay, bị chém ngã nhào xuống đất.

"Dừng tay!"

Lâm Chính hét lớn.

Mọi người ngừng kiếm ngay lập tức.

Lúc này, bảy người bọn họ đều nằm trên mặt đất, tất cả đều mất đi sức chiến đấu, khắp người máu me be bét, thương tích đầy mình.

Họ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính với ánh mắt hoảng sợ.

Lâm Chính bước tới trước vài bước, nhẹ nhàng lấy lại ba cuốn sách mà gã đàn ông vừa cầm lúc nãy, rồi đặt chúng trở lại trong ngực.

"Các người nên cảm ơn tôi, bởi vì tôi không có ý định giết các người nữa”.

"Anh...", gã đàn ông trợn to hai mắt, định nói gì đó, nhưng đụng đến vết thương, một cơn đau đớn kịch liệt truyền đến khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, suýt chút nữa ngất đi.

“Có phải các người cho rằng có Cô Phong chống lưng, muốn làm gì thì làm, muốn tôi làm gì thì tôi phải làm nấy đúng không?”, Lâm Chính ngồi xổm xuống, nhìn gã đàn ông nói: “Nếu như vậy, anh có thể trở về nói với phong chủ của anh, nếu thật sự có ý định ra tay thì có thể đến Đông Hoàng Giáo tìm tôi bất cứ lúc nào! Đông Hoàng Giáo khi nào cũng chờ đón, nhưng cũng nhắc nhở phong chủ một câu, một khi đại chiến bắt đầu thì không chết sẽ không ngừng nghỉ! Thế gia Nam Cung chính là ví dụ về hậu quả. Có lẽ Đông Hoàng Giáo của tôi không thể đánh bại Cô Phong, nhưng muốn làm tổn hại nặng nề nguyên khí của Cô Phong, đánh cụt tay cụt chân thì tôi nghĩ không thành vấn đề đâu, anh thấy sao?”

Gã đàn ông kinh ngạc tái mặt, con ngươi mở to, liếc nhìn Lâm Chính.

Hắn có thể thấy rõ trên khuôn mặt tuấn tú như thần của Lâm Chính toát ra vẻ hung ác và sát khí.

Người này không phải đang nói đùa.

Cũng tuyệt đối không phải đơn thuần nói lời tàn độc với hắn.

Người này... đang nghiêm túc!

"Anh là kẻ điên, anh chính là một kẻ điên... kẻ điên...”, gã đàn ông run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt nói, sau đó vội vàng đứng dậy, xoay người bỏ chạy, cũng không thèm để ý đến thuộc hạ của mình nữa.

Những người còn lại cũng bò dậy, chạy như điên.

Các cao thủ của Đông Hoàng Giáo nhường đường cho họ.

Nhưng lông mày của mọi người đều nhíu chặt.

Sau khi giải quyết xong thế gia Nam Cung, lại chọc giận thêm một Cô Phong.

"Giáo chủ, không đáng...”, Lưu Mã ôm cổ tay đi tới, thở dài nói.

"Ngay từ đầu đối phương đã không coi trọng chúng ta. Nếu chúng ta khuất phục họ, họ sẽ chỉ điên cuồng chèn ép chúng ta, không ngừng đưa ra những yêu cầu vô lý, tiếp tục hút máu chúng ta. Bây giờ chúng ta trở mặt với bọn họ còn tốt hơn đợi tương lại bọn họ hút khô máu chúng ta rồi chúng ta mới phản kháng!", Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Nhưng Cô Phong... cũng chưa chắc sẽ đụng vào chúng ta...”, Lưu Mã nói.

"Chưa chắc ư?", Lâm Chính liếc nhìn ông ta, lắc đầu nói: "Ông còn chưa hiểu à? Từ khoảnh khắc mấy người kia ra tay với chúng ta thì đã nói rõ một chuyện!"

"Chuyện gì?"

"Người Cô Phong căn bản không coi Đông Hoàng Giáo chúng ta là con người!", Lâm Chính bình tĩnh nói.

Đám người xung quanh thở gấp, toàn bộ đều im như hến.

"Giáo chủ Lâm nói đúng lắm! đám người Cô Phong quả thật không coi chúng ta là con người, mấy người khuất phục bọn chúng thì sẽ bị bọn chúng ngược đãi như trâu ngựa! Bị bọn chúng ăn chia!"

Một tràng cười sảng khoái vang lên.

Mọi người ngước mắt nhìn.

Một người của sơn trang Kim Thạch sải chân bước vào với nụ cười trên môi.

“Người của sơn trang Kim Thạch các người vẫn chưa đi xa sao?”, Lâm Chính liếc mắt nhìn người đó, hỏi.

"Trang chủ đã về sơn trang rồi, đặc biệt hạ lệnh cho tiểu nhân ở lại quan sát nhất cử nhất động! Nếu Cô Phong và giáo chủ xảy ra mâu thuẫn thì tiểu nhân sẽ đến hỏi giáo chủ về việc liên minh”.

"Liên minh? Có thể cân nhắc”, Lâm Chính nói.

"Không không không, giáo chủ Lâm đừng vội đồng ý! Trước khác giờ khác, bây giờ muốn kết liên minh với chúng tôi thì không dễ như trước nữa rồi”, người đó cười nói.

"Ồ?", Lâm Chính nhíu mày: "Ý của anh là?"

“Trang chủ nói, lần này phải xem thành ý của giáo chủ thế nào!”, người đó híp mắt cười khẽ.

"Thành ý?"

Lâm Chính hờ hững nhìn hắn: "Trang chủ của các người muốn thành ý như thế nào?"

"Ha ha, thần y Lâm, trang chủ nói, những thứ khác thì không cần, ông ấy chỉ muốn có một người!"

"Ai?"

"Cô Nhan Khả Nhi, một nữ dược sĩ của học viện Huyền Y Phái dưới quyền của anh!", người đó mỉm cười nói: "Nếu giáo chủ Lâm đồng ý, hãy đưa cô gái này đến sơn trang Kim Thạch càng sớm càng tốt, như vậy chúng ta có thể kết thành đồng minh! Nếu giáo chủ từ chối thì sơn trang Kim Thạch... chỉ có thể đứng về phía Cô Phong!"

Lời nói này mới là sự uy hiếp trắng trợn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK