Chuyến đi đến thôn Dược Vương giúp Lâm Chính có thu hoạch không nhỏ.
Anh không chỉ được mở mang về các loại độc thần kỳ cổ quái, mà còn được mở mang về sự xấu xí và đen tối của lòng người.
Những người học y chưa chắc đã muốn phổ độ chúng sinh, lòng mang thiên hạ.
Có người chỉ muốn kiếm được miếng ăn, nhưng cũng có người dùng nó để mưu lợi, coi mạng người như cỏ rác.
Trên đời này vốn không có thuần thiện hay thuần ác, lòng người là khó đoán nhất.
Rời khỏi thôn Dược Vương, Lâm Chính đến thị trấn ở ngoài núi, tìm đến người anh đã sắp xếp từ trước, tắm rửa thay đồ ở đó, rồi trở về Giang Thành.
Anh mang theo cả Nhan Khả Nhi, nhưng không ngồi máy bay mà dùng xe cứu thương đưa đi.
Lúc này Nhan Khả Nhi đã rơi vào tình trạng chết lâm sàng.
Thực ra đây chỉ là ý kiến của Lâm Chính, nếu là người khác thì e là Nhan Khả Nhi đã được đưa vào quan tài rồi.
Lâm Chính ngồi trên xe, nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu của Nhan Khả Nhi, không khỏi thở dài.
Tin thôn Dược Vương bị tiêu diệt chắc hẳn sẽ nhanh chóng lan ra.
Các thế lực bị thôn Dược Vương xui khiến đối phó Dương Hoa cũng sẽ lập tức dừng lại.
Hiện giờ, chắc chắn Dương Hoa đã bình an vô sự.
Lâm Chính cũng không quan tâm những chuyện đó, đưa Nhan Khả Nhi xông thẳng vào học viện Huyền Y Phái. Anh cưỡng chế mở cổng, đưa Nhan Khả Nhi đến phòng chữa trị tốt nhất, bắt đầu dùng các loại thuốc đắt đỏ tạm thời kéo dài mạng sống cho cô ấy.
"Này, các người là ai? Ai cho các người vào đây!".
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào.
"Ra ngoài xem có chuyện gì", Lâm Chính khẽ quát người bên cạnh.
Đây là người đã đón anh ở thị trấn, Lâm Chính trở về vẫn chưa gọi điện thoại cho Mã Hải.
"Vâng, anh Lâm", người kia gật đầu chạy đi.
Một lát sau anh ta quay lại.
"Anh Lâm, người bên ngoài nói nơi này là của anh ta, bảo chúng ta nhanh chóng rời đi, nếu không sẽ đuổi cổ chúng ta".
"Cái gì?".
Lâm Chính ngạc nhiên: "Bọn họ là người của học viện Huyền Y Phái sao?".
"Nhìn có vẻ không phải".
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi ngoảnh sang nói: "Anh tránh mặt một lát đi".
"Vâng".
Người kia ra ngoài.
Lâm Chính thay đổi dung mạo, khôi phục dáng vẻ vốn có rồi đi ra.
Anh vẫn chưa muốn công bố dung mạo thực sự của "thần y Lâm", anh muốn biết hiện giờ có bao nhiêu kẻ thù giấu mặt đang nhằm vào Dương Hoa. Nếu để bọn họ biết thần y Lâm vẫn chưa chết, thì chắc chắn họ sẽ lập tức thu tay, Lâm Chính cũng không thể điều tra được rốt cuộc có bao nhiêu mối đe dọa ngầm.
Lúc anh ra khỏi phòng, bên ngoài đã cãi nhau ỏm tỏi.
"Mẹ kiếp, ai cho chúng mày vào hả? Có biết đây là đâu không? Mau cút ngay, nếu không tao báo cảnh sát bắt bây giờ", bên ngoài, một gã trọc đầu đang la lối, thái độ vô cùng hung hãn.
Người kia có chút không đỡ được.
Lâm Chính bước tới, đang định lên tiếng, nào ngờ nhìn thấy gã đầu trọc kia liền kêu lên thất thanh: "Tô Cương!".
"Ớ? Lâm Chính?", Tô Cương sửng sốt, nhìn thấy Lâm Chính cũng vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Chính không ngờ lại gặp con trai của bác hai ở đây.
Tô Cương lúc này đã không còn khí chất thư sinh như trước nữa, ngược lại toàn thân từ trên xuống dưới đầy vẻ lưu manh.
Lâm Chính biết anh ta đã ngồi tù một thời gian.
Lý do vào đó cũng chính là vì Lâm Chính.
"Sao thằng vô dụng này lại chạy đến đây vậy?", Tô Cương vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, bật cười thành tiếng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
"Tô Cương, đây là địa bàn của Dương Hoa, từ bao giờ lại thành địa bàn của anh vậy?", Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Vẫn còn Dương Hoa à? Dương Hoa đã tiêu đời rồi! Cậu vừa từ núi về đấy à? Sao chẳng biết gì về thế giới bên ngoài thế?", Tô Cương cười khẩy.
"Cái gì?", Lâm Chính ngẩn người, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Họ Lâm kia, cậu vênh váo như vậy chẳng phải là do vợ cậu được thần y Lâm nhìn trúng, sau đó cậu dựa vào thần y Lâm để cáo mượn oai hùm trước mặt chúng tôi sao? Bây giờ vợ cậu hôn mê bất tỉnh, chỉ còn nửa cái mạng, thần y Lâm đã chết, Dương Hoa cũng không còn! Để tôi xem cậu còn chỗ dựa nào không?".
Tô Cương nheo mắt nhìn anh chằm chằm: "Trước kia vì chuyện phương thuốc mà cậu đưa tôi vào tù, hôm nay ông trời có mắt, để tôi gặp cậu ở đây. Ha ha, đừng trách tôi không nể mặt, hôm nay tôi phải trút hết nỗi hận này".
Dứt lời, Tô Cương liền vung tay lên: "Các anh em, xông lên, phế cậu ta cho tôi!".
"Được!".
Mấy người đàn ông vạm vỡ phía sau Tô Cương lập tức bước tới định ra tay.
"Tô Cương, tôi khuyên anh đừng có làm bừa".
Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.
"Đừng nhiều lời với tôi! Cậu tự ý xông vào địa bàn của chúng tôi, chính là tự ý xông vào nhà riêng, xâm phạm lãnh thổ tư nhân, tôi làm bừa với cậu thì sao chứ?".
Mấy người đàn ông hung hãn không quan tâm đến những chuyện này, bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay.
Nhưng mấy người bọn họ sao có thể đối phó nổi Lâm Chính chứ?
Chỉ thấy Lâm Chính vung cánh tay lên, nện vào người bọn họ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đều nằm bẹp dưới đất rên la thảm thiết.
"Hả?".
Tô Cương biến sắc, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin: "Cậu... cậu làm kiểu gì vậy? Cậu biết võ từ lúc nào thế?".
"Tôi vốn biết võ mà, chẳng qua anh không biết thôi. Tô Cương, thực ra trong mắt tôi, anh không xứng làm đối thủ của tôi. Tôi năm lần bảy lượt bỏ qua không thèm chấp anh, là vì không muốn lãng phí thời gian với người như anh. Nhưng anh lại không ngừng chọc vào tôi, khiến tôi không thể nhẫn nhịn được nữa. Tôi nghĩ hôm nay vẫn nên cho anh một bài học cả đời khó quên thì hơn".
Dứt lời, Lâm Chính bước tới, ấn bả vai Tô Cương xuống, đang định dùng sức bẻ gãy một cánh tay của anh ta.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
"Nếu anh dám động đến anh ta, tôi nghĩ hôm nay có lẽ anh cũng có một bài học cả đời khó quên đấy".