Mọi người luống cuống tay chân chữa trị cho Sở Thu.
Người của Vân Tiếu sơn trang lấy ra loại thuốc tốt nhất, mấy trưởng lão đều cùng châm cứu, muốn ổn định chút hơi tàn cho Sở Thu.
Nhưng một lát sau, Đại trưởng lão thay đổi sắc mặt: “Khí tức này... xong rồi! Là khí tức chết chóc! Là khí tức chết chóc!”
"Cái gì?"
Mọi người xung quanh kinh ngạc thất thần.
Trang chủ Vân Tiếu nghe vậy, vội vàng đẩy người bên cạnh ra, tự kiểm tra con trai của mình.
Không bao lâu, cả người ông ta tê liệt ngồi trên mặt đất, sắc mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần, trong miệng không ngừng lẫm bẩm: "Sao có thể... sao có thể chứ?"
"Chẳng trách Duy Ngã Mệnh nói mạng của thiếu trang chủ đã hết cách cứu chữa, thì ra mỗi một cây khí châm trên người gã đều kèm theo sát khí chết chóc, nếu không loại bỏ hết sát khí chết chóc đó thì chúng ta có dùng bất kỳ cách châm cứu hay bất kỳ loại thuốc nào cũng không có tác dụng với cơ thể của thiếu trang chủ, vết thương của gã cũng không có chút chuyển biến tốt nào”.
“Vậy thiếu trang chủ với tình trạng này, còn có thể chống đỡ được bao lâu?"
Người của Vân Tiếu sơn trang im lặng đứng lên, bi thương lo âu.
"Trang chủ, chúng ta đi cầu xin Duy Ngã Mệnh loại bỏ sát khí chết chóc trên người thiếu trang chủ đi...”, một người trong sơn trang vội vàng nói.
"Đừng ngu ngốc nữa, Duy Ngã Mệnh sao có thể đồng ý với chúng ta chứ? Cho dù tôi có quỳ xuống, hắn cũng không ra tay giúp đỡ, ở trong mắt hắn, chúng ta giống như một đám kiến hôi, hắn không màng đến sự tồn tại của chúng ta, hắn trợn mắt cũng không nhìn chúng ta lấy một cái”, trang chủ Vân Tiếu khàn giọng nói, siết chặt hai nắm đấm, răng ông ta như sắp bị nghiền nát.
"Hắn đã hết cách cứu chữa! Tên kia, tôi sẽ chờ anh ở trận thứ ba, tôi khuyên anh không nên bỏ cuộc, bởi vì cho dù anh bỏ cuộc, từ bỏ cuộc thi, rời khỏi vùng đất Tu Di thì tôi cũng sẽ tính toán với anh, vì vừa nãy anh đã nói lời xúc phạm tôi, tôi đảm bảo, anh sẽ chỉ chết càng thê thảm hơn Sở Thu”, Duy Ngã Mệnh cười nhẹ, sau đó xoay người đi về phía võ đài.
Mọi người ngạc nhiên.
Sắc mặt Lâm Chính bình tĩnh, chăm chú nhìn Duy Ngã Mệnh, không lên tiếng, sau đó xoay người bước nhanh đi tới chỗ Sở Thu.
"Cậu Lâm...” trang chủ Vân Tiếu nhìn Lâm Chính, khẽ làm động tác chào hỏi.
Nếu không phải Lâm Chính lên tiếng, e là Sở Thu ngay cả thi thể cũng khó giữ nguyên vẹn.
Nhưng Lâm Chính cũng không phải đến thăm hỏi trang chủ Vân Tiếu, anh đẩy mọi người sang một bên, lấy ra Hồng Mông Long Châm rồi châm vài nhát vào người Sở Thu.
Nhưng sát khí chết chóc quá mạnh mẽ, Long Châm đâm xuống nhưng không có chút tác dụng nào vào người Sở Thu.
"Cậu Lâm, vô dụng thôi, trên người Sở Thu toàn là sát khí chết chóc, nếu không loại bỏ sát khí chết chóc, bất kỳ loại thuốc nào hay cách châm cứu nào cũng không có tác dụng với gã, không thấy người ở Vân Tiếu sơn trang cũng hết cách đó sao?", Ái Nhiễm và người Thanh Huyền Tông đi tới, Ái Nhiễm thở dài nói.
"Sát khí chết chóc là loại cấm khí chỉ người có y thuật hết sức cao siêu mới có thể tu luyện ra được, loại cấm khí này ngay cả thánh thủ cũng không thể tu luyện được, mặc dù có hơn một vạn người ở vùng đất Tu Di, nhưng có rất ít người thực sự nắm bắt được sát khí chết chóc, ngay cả trang chủ Vân Tiếu cũng chưa từng nắm vững được nó, cậu càng không có khả năng. Cậu Lâm, cậu vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị đi, cậu sắp phải lên võ đài chiến đấu rồi”, tông chủ Thanh Huyền Tông cũng thuyết phục.
Nhưng Lâm Chính không để ý, mà nhìn chằm chằm vào vết thương của Sở Thu một lúc lâu, đột nhiên anh lấy ra một bình sứ nhỏ từ trên người, đổ ra ít bột lên tay, sau đó nhẹ nhàng thoa lên những vết thương và những huyệt trên người Sở Thu.
Nhìn thấy vậy, mọi người đều cau mày.
"Cậu Lâm, tôi đến chết cũng không quên ân tình của cậu đối với Vân Tiếu sơn trang, nhưng con trai tôi đã không thể cứu chữa, cậu còn phải tiếp tục thi đấu, đừng trì hoãn ở đây, nếu cậu rời khỏi võ đài quá lâu, sẽ bị phán quyết là bỏ quyền thi đấu, mau trở về đi”, trang chủ Vân Tiếu ngước cặp mắt đỏ au lên, khàn giọng nói.
Đúng như dự đoán, bên kia trọng tài đã lên tiếng.
"Tuyển thủ Lâm Chính, mời cậu lập tức trở lại võ đài, không được đến nơi cách võ đài quá xa, nếu không, tôi có quyền bãi bỏ quyền thi đấu của cậu!"
Nhưng Lâm Chính vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục làm việc của mình.
"Cậu Lâm!"
"Thần y Lâm!"
Mọi người nôn nóng, rối rít gọi.