Cách chiến đấu của Lâm Chính không theo bất kỳ công thức nào hết. Nói thẳng là không hề có kỹ thuật gì. Mỗi lần anh tấn công đều giống như trẻ con đánh nhau, có gì dùng đấy, hoàn toàn không hề quan tâm tới việc né đòn hay phòng ngự, chỉ muốn đập chết đối phương.
Thần Hỏa Tôn Giả sau khi bị ma hóa thì càng giống một kẻ điên hơn. Lâm Chính càng hơn thế.
Thần Hỏa Tôn Giả không sợ đau, không sợ chết, còn Lâm Chính thì coi anh như một kẻ đã chết luôn rồi.
Dù có sứt đầu mẻ trán, gãy tay gãy chân thì anh cũng không hề thoái lui. Anh chỉ biết xông lên và tấn công.
Với cách thức như thế thì chiêu thức của Thần Hỏa Tôn Giả cũng vô ích. Dù lúc này Thần Hỏa Tôn Giả đã mất đi lý trí nhưng sự sợ hãi vẫn còn tồn tại trong tư duy của ông ta.
Ông ta không còn kích động, điên rồ như ban đầu nữa mà đòn tấn công bỗng trở nên do dự hơn.
Lâm Chính thì không hề có ý định dừng lại. Đôi mắt đỏ ngàu của anh nhìn chăm chăm Thần Hỏa Tôn Giả. Anh bước tới chỗ ông ta với vẻ mặt hừng hực lựa giận.
“Grào”, Thần Hỏa Tôn Giả vẫn không chịu từ bỏ. Ông ta chỉ gầm lớn giống như cổ vũ cho chính mình và đạp chân lao lên.
Hai cánh tay ông ta đã bấy nhầy nhưng sực lực vẫn còn. Ma diễm lại phóng ra khiến ông ta giống như một con bò điên. Mặt đất bị thiêu đốt và rung lắc. Bầu không gian ngập tràn ma hỏa với khói bay thẳng lên trời.
Lâm Chính không hề lùi lại, chỉ đạp chân va chạm trực diện với Thần Hỏa Tôn Giả. Anh đưa hai tay ra, ấn vào hai cánh tay đã gãy của ông ta và đập cả cơ thể về phía trước. Cơ thể đôi phương run bật. Ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Chính ghì xuống đất và đấm túi bụi.
Bụp!
Bụp!
Anh đấm một cách điên cuồng, hết cú này tới cú khác. Thần Hỏa Tôn Giả vừa phóng ra ma diễm thì đã bị Lâm Chính dập tắt, ông ta căn bản không thể chống lại được.
Một lúc sau, Lâm Chính xách ông ta lên và đấm thẳng vào ngực.
Rầm! Một luồng khí xuyên qua ngực ông ta, khiến cả người ông ta bay bật về sau như tên lửa và đập vào một toàn nhà.
Cả toàn nhà 30 tầng sụp đổ. Khói bay mù trời. Trời đất như đảo lộn.
Đám người Chu Huyền Long vô cùng kinh ngạc. Thần Võ Tôn chật vật ngồi dậy nhìn Thần Hỏa Tôn Giả đang bò ra khỏi đống đổ nát. Bà ta kinh ngạc vô cùng. Lần này thì bà ta sợ thật rồi.
Thần Hoa Tôn Giả thì bị gãy xương toàn thân, máu dường như chảy cạn. Ông ta không còn tấn công nữa mà nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt sâu thẳm, đen xì. Vẻ sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt của ông ta.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn đối phương và từ từ bước tới.
Grào...Thần Hỏa Tôn Giả lại gầm lên. Nhưng lần này ông ta không tấn công nữa mà quay đầu định bỏ chạy.
“Cái gì?”,
Một kẻ bị ma hóa mà lại bị đánh sợ tới mức bỏ chạy. Sao có thể chứ? Thường những kẻ bị ma hóa thì sẽ không bao giờ sợ thêm bất cứ thứ gì nữa.Vậy thì càng không phải nói tới kẻ thuộc cấp bậc như Thần Hỏa Tôn Giả này.
Vậy mà giờ ông ta bị Lâm Chính đánh cho bỏ chạy rồi.
Nếu không được tận mắt chứng kiến thì Thần Hỏa Tôn Giả căn bản không thể tin. Đây đúng là kỳ tích mà. Không chỉ có ông ta mà ngay cả Tử Long Thiên đang đứng ở một tòa nhà gần đó cũng không dám tin.
“Sao...có thể như vậy chứ?”