Tửu Ngọc sửng sốt, nhìn người đàn ông nồng nặc mùi rượu, đang định nói thì lại nhận ra những người uống rượu xung quanh đang đổ dồn ánh mắt về phía mình nên không khỏi có chút chột dạ, đành phải lùi lại. .
"Thưa quý khách, thành thực xin lỗi, quán rượu nhỏ của chúng tôi đã bị những vị khách này chiếm chỗ, nếu quý khách muốn uống rượu xin hãy quay lại vào lúc khác”.
Người bán rượu vội vàng đi tới, gương mặt tươi cười nói.
Tửu Ngọc gật đầu, xoay người chạy về phía Lâm Chính, trầm giọng giải thích tình huống.
"Đã như vậy, chúng ta cũng không cần uống rượu, ông đi gọi người bán rượu đó tới đây, chúng ta có thể nghe ngóng chút tin tức”.
Lâm Chính nói.
"Được!"
Tửu Ngọc gật đầu và ngay lập tức gọi người bán rượu, ra hiệu cho anh ta đi về phía họ.
Người bán rượu lập tức đặt vò rượu xuống, lau tay rồi chạy nước rút về phía họ.
“Hai vị đại nhân có gì chỉ dạy?”
"Tôi muốn hỏi một chút, anh có biết một người tên là Diệp Viêm không?"
Lâm Chính vừa nói vừa ra hiệu cho Tửu Ngọc lấy chút tiền đưa cho người bán rượu.
Người bán rượu lập tức mỉm cười vui vẻ sau khi nhận tiền và bắt đầu hồi tưởng lại.
"Nếu không phải trường hợp cùng họ cùng tên, tôi đích thực từng nghe nói qua về một người tên là Diệp Viêm”.
"Ở đâu vậy?"
Lâm Chính lập tức hỏi.
"Khu Long Tâm có một võ trường thử nghiệm rất lớn. Nghe nói cách đây không lâu có người đã phá kỷ lục ở đây. Hình như người đó tên là Diệp Viêm!"
Người bán rượu nói.
“Võ trường thử nghiệm?”
Lâm Chính nghi hoặc nhìn Tửu Ngọc: "Nơi đó là ở đâu?"
Tuy nhiên, biểu cảm của Tửu Ngọc thay đổi đáng kể, ông ta mím môi không nói một lời.
Lâm Chính thấy vậy cũng không nói nhiều, lập tức hỏi người bán rượu: "Vậy anh có nghe nói về lão tổ tông nhà họ Mãn không?"
"Chưa bao giờ nghe nói”.
Người bán rượu lắc đầu liên tục.
Nhưng trong đám đông uống rượu đằng kia, có vài cặp mắt đang nhìn về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cũng chú ý tới những ánh mắt này, nhưng không quá để tâm, ngược lại rất có hứng thú nhìn về phía sau quán rượu.
Có một tấm bia bằng đá khổng lồ.
Trên tấm bia có hàng chữ mạ vàng.
Nội dung các ký tự này là phần treo thưởng do đại năng đưa ra.
Nội dung của phần treo thưởng không gì khác ngoài việc tìm kiếm những kho báu quý hiếm hay tiêu diệt những kẻ phản bội, v.v.
"Cái gì? Một bậc đại năng mạnh mẽ mà vẫn đi treo thưởng để mượn tay kẻ khác giết người sao?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Hồi bẩm đại nhân, đây cũng là một trong những phương pháp để tuyển chọn nhân tài!"
Tửu Ngọc cung kính nói: “Người hoàn thành nhiệm vụ được ban thưởng, nếu lọt vào mắt xanh của đại năng sẽ được giữ lại làm thủ hạ. Nếu đại năng không ưng thì sẽ ban thưởng rồi đuổi đi”.
"Tôi hiểu rồi...."
Lâm Chính gật đầu, rồi rời đi cùng Tửu Ngọc.
Nhưng khi hai người vừa quay người rời đi, những người uống rượu phía sau đột nhiên đứng dậy, đi theo Lâm Chính ra ngoài điểm treo thưởng.
Sắc mặt Tửu Ngọc đanh lại, nhanh chóng thì thầm: "Đại nhân, hay là chúng ta tạm thời ở lại trong điểm treo thưởng trước nhé?"
"Không cần”.
Lâm Chính liếc nhìn những người đó, bình tĩnh nói: "Cùng tôi ra ngoài trước, ở đây không tiện hành động".
"Được".
Tửu Ngọc do dự một lúc rồi gật đầu.
Quả không ngoài dự đoán.
Ngay khi hai người rời khỏi điểm treo thưởng, đám người lực lưỡng uống rượu ban nãy lập tức vây quanh họ.
Tại điểm treo thưởng không thể giết người.
Nhưng bên ngoài thì lại khác.
Tửu Ngọc lập tức huy động sức mạnh phi thăng và chuẩn bị sẵn sàng.
Lâm Chính cũng không vội, bình tĩnh hỏi: "Tôi và các anh không thù không oán, tại sao các người lại muốn gây hấn với tôi?"
"Ranh con, cậu vừa nhắc tới lão tổ tông nhà họ Mãn phải không?"
Một gã chột mắt trong số đó tiến tới và trầm giọng hỏi.
Lâm Chính nghe xong, lập tức liếc nhìn người đàn ông này, bình tĩnh hỏi: "Anh quen biết lão tổ tông nhà họ Mãn sao?"