Trên các tuyến đường chính của Giang Thành.
Lúc này, xe cộ kẹt cứng, các tài xế bực bội ấn còi, vô số người đi đường chạy nháo nhác trên đường.
Ai nấy đều hoảng loạn sợ hãi.
"Mau, mau chạy đi..."
"Cứu tôi với!".
Những tiếng kêu run rẩy vang lên khắp nơi.
Các tài xế đang bị kẹt xe thấy thế thì đều biến sắc.
"Người anh em, có chuyện gì vậy?".
Một tài xế vội vàng thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, kéo một người đang chạy như điên lại, vội vàng hỏi.
"Giết người! Giết người! Bên kia giết người kìa!".
Người kia run rẩy kêu lên, sau đó giằng ra khỏi tay người tài xế, liều mạng chạy về phía trước.
Nghe thấy thế, tài xế và mọi người trên xe đều sợ hãi.
Ầm ầm ầm...
Đúng lúc này, phía xa lại vang lên những tiếng nổ dữ dội.
Mọi người ngước lên, thấy đằng xa ánh lửa tung tóe, còn nghe thấy không ít tiếng kêu la thảm thiết, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cũng chẳng buồn quan tâm đến xe nữa, ai nấy mở cửa xuống xe chạy thục mạng.
Các tuyến đường đều hỗn loạn.
Cùng lúc đó, rất nhiều người của quân đoàn Long Huyền đang chỉnh tề tiến về phía này.
Không những vậy còn có lực lượng của Dương Hoa do đám Mạn Sát Hồng, Tần Linh dẫn đầu, cùng tiến về phía khu vực hỗn loạn.
Sắc mặt bọn họ đanh lại, tốc độ rất nhanh.
Khi đội quân trùng điệp tới con đường, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Chỉ thấy lúc này, phía cuối con đường có vô số bóng người đen sì đang đứng chen chúc.
Tất cả đều là cường giả của Thiên Ma Đạo.
Nhưng hiện giờ trong tay mỗi người Thiên Ma Đạo đều bắt một người dân Giang Thành làm con tin.
Chu Huyền Long thấy thế thì biến sắc, lập tức phất tay, lệnh cho quân đoàn Long Huyền bao vây người của Thiên Ma Đạo.
"Mau thả con tin ra, nếu không đừng trách bọn tao không khách sáo!".
Chu Huyền Long vận khí kình, lớn tiếng quát.
Nhưng đối phương chỉ khinh bỉ phớt lờ, cứ như không nghe thấy lời Chu Huyền Long nói.
"Ông chính là quân đoàn trưởng của quân đoàn Long Huyền, Chu Huyền Long?".
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên.
Chu Huyền Long nhìn về phía phát ra giọng nói, lập tức nhận ra.
“Đại Ma Quân Tử Long Thiên?”, ông ta trầm giọng nói.
Đây không phải là lần đầu tiên Tử Long Thiên ra tay với Giang Thành, nên đương nhiên ông ta nhận ra ngay.
Nhưng hình như hôm nay không chỉ có mỗi Tử Long Thiên đến, bên cạnh ông ta là một bóng người khoác áo choàng đỏ, không nhìn rõ mặt, khí tức cũng thâm trầm đáng sợ.
"Chu Huyền Long, tôi không muốn nhiều lời với ông. Bây giờ trong tay tôi có hơn một nghìn con tin, tôi cho ông 10 giây suy nghĩ. Nếu ông đồng ý với yêu cầu của tôi, tôi sẽ thả những người này. Nếu ông không đồng ý, tôi không những đưa hơn một nghìn con tin này về Tây Thiên, mà còn ra lệnh cho thủ hạ của tôi tàn sát khắp nơi. Ông nghe rõ chưa?", Tử Long Thiên mặt không cảm xúc nói.
"Ông nói cái gì?".
Chu Huyền Long trợn trừng mắt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Những kẻ này dám ngông cuồng như vậy sao?
"Sao? Chu Huyền Long, cần tôi nhắc lại lần nữa à?".
"Ông đừng có làm bừa! Ông... ông cứ nói điều kiện đi!", giọng nói của Chu Huyền Long run rẩy, vội quát.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm khó các ông! Lần này tôi đến đương nhiên vẫn là để giải quyết ân oán cá nhân. Nghe đây, bây giờ tôi muốn ông đưa ngay bốn người là Tô Nhu, Mã Hải, Từ Thiên, Tần Bách Tùng đến đây cho tôi. Chỉ cần ông đưa bốn người đó đến đây, tôi sẽ thả các con tin, và dẫn người rút khỏi Giang Thành, trả lại sự yên bình cho nơi đây, hiểu chưa?", Tử Long Thiên nhỏ giọng nói.