Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh Lôi, anh không sao chứ? Anh thế nào rồi?”.

Uông Hiểu Mạn thấy thế thì bị dọa cho biến sắc, vội vàng chạy tới đỡ.

Anh Lôi ngã sấp mặt, trông rất thảm hại.

Khi anh ta đứng được dậy thì bộ vest trên người đã lấm lem đất cát.

Anh Lôi không ngừng phủi bụi, sắc mặt sa sầm.

“Anh Lôi, em xin lỗi, khiến anh kinh hãi rồi, em nhất định sẽ cho anh ta đẹp mặt!”, Uông Hiểu Mạn tức giận nói.

“Không cần đâu, anh bị mất thể diện thì sẽ tự lấy lại”.

Anh Lôi lạnh lùng nhìn về hướng Lâm Chính bỏ đi, đanh giọng nói: “Chẳng phải em nói đây là một thằng vô dụng bất tài sao? Không ngờ anh ta lại to gan như vậy!”.

“Em cũng thấy kỳ lạ, trước kia ở nhà họ Tô, tên chó chết này vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng. Sao hôm nay anh ta lại to gan như vậy chứ? Đúng là làm phản mà!”, Uông Hiểu Mạn tức đến mức giậm chân: “Không được, em nhất định phải cho anh ta biết tay! Loại vô dụng này mà cũng dám lớn tiếng với Uông Hiểu Mạn em sao? Em phải cho anh ta đẹp mặt!”.

“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Ở tỉnh Quảng Liễu này còn chưa có ai dám đối xử với anh như vậy! Chuyện này em không cần nhúng tay, nếu để người ta biết anh dựa vào phụ nữ thì anh còn mặt mũi nào nữa?”.

Anh Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, rồi rút điện thoại ra gọi tới một số.

Vào nhà họ Trương, Lâm Chính lập tức đi tìm Tô Nhu.

“Cậu là… Lâm Chính? Sao cậu lại đến đây?”, anh họ Trương Hổ ngạc nhiên hỏi.

“Trương Hổ, Tô Nhu đâu?”, Lâm Chính hỏi ngay.

“Tô Nhu?”, Trương Hổ hừ lạnh một tiếng: “Cậu còn mặt mũi hỏi em gái tôi ở đâu sao? Nếu không vì cậu thì sao em ấy phải chịu nhiều khổ sở, đến mức rơi vào kết cục như vậy chứ? Bây giờ cậu còn dám chạy đến đây nữa! Lâm Chính, gan cậu không nhỏ đâu!”.

"Trương Hổ, có chuyện gì tôi sẽ giải thích với anh sau, bây giờ anh đưa tôi đi gặp Tô Nhu ngay đi", Lâm Chính trầm giọng nói.

Trương Hổ vốn định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Chính, anh ta chần chừ một lát rồi bình thản nói: "Em ấy đang ở phòng cô họ".

Trương Ái Khởi sao?

Lâm Chính nghe thấy thế thì lập tức đi tới đó.

Mấy phút sau, Lâm Chính đẩy cửa một căn phòng.

"Ai vậy?".

Người ở trong phòng giật nảy mình, lập tức kêu lên.

Lâm Chính đưa mắt nhìn, thấy Trương Ái Khởi đang đứng cạnh giường, một cô gái sắc mặt trắng bệch, đôi mắt băng bó kín mít, đang nằm trên giường.

Cô gái đang hôn mê bất tỉnh, cạnh giường có mấy loại máy móc y tế, mấy ống dẫn cắm vào hai cánh tay cô gái, mé bên kia căn phòng có một y tá đang ngồi ngủ gật.

"Lâm Chính, là cậu?".

Trương Ái Khởi kêu lên thất thanh, sau đó vẻ mặt đầy tức giận: "Cậu còn mặt mũi đến đây sao? Mau cút đi cho tôi! Cút!".

Lâm Chính không buồn giải thích, chỉ nhanh chân đi tới cạnh giường, kiểm tra cho Tô Nhu.

"Hiện giờ độc của hoa Tuyệt Mệnh đã được khống chế, vết thương ở hai mắt đã hồi phục, trên người không có vết thương nào khác, may quá, may quá..."

Thấy Tô Nhu hiện giờ vẫn được coi là ổn định, Lâm Chính thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra đám người Cung Hỉ Vân quả thực bảo vệ rất tốt.

"Lâm Chính! Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao? Cút ra ngoài!", Trương Ái Khởi gần như là hét lên, thấy Lâm Chính phớt lờ mình, bà ta liền gào to: "Người đâu! Người đâu!".

"Có chuyện gì vậy?".

"Xảy ra chuyện gì thế?".

Không ít người chạy vào.

Họ đều là đám vệ sĩ của nhà họ Trương.

"Đuổi thằng vô dụng này ra ngoài cho tôi! Nếu cậu ta không chịu đi thì đánh cho tôi! Đánh mạnh vào!", Trương Ái Khởi tức giận chửi bới.

"Vâng".

Bọn họ lập tức xông tới.

"Không cần các người ra tay! Tôi tự đi được!".

Lâm Chính quay sang, mặt không cảm xúc nói.

Đám vệ sĩ nghe thấy thế thì khựng lại, đưa mắt nhìn nhau.

Tô Nhu bình an vô sự, Lâm Chính cảm thấy yên tâm, cũng không cần ở lại đây nữa. Anh phải tranh thủ thời gian nghiên cứu thuốc giải độc của hoa Tuyệt Mệnh, còn phải giải quyết phiền phức của Cổ Phái, khiến mọi chuyện yên bình trở lại.

Lần này anh sẽ không được nương tay với Cổ Phái nữa.

Anh phải giết gà dọa khỉ.

Khiến tất cả mọi người sợ anh, không dám chọc vào anh nữa.

Ánh mắt Lâm Chính trở nên kiên định, thầm siết chặt nắm tay.

Nhưng đúng lúc Lâm Chính định rời đi thì Trương Ái Khởi bỗng nổi giận.

"Đứng lại! Họ Lâm kia! Cậu coi nhà họ Trương tôi là nơi nào hả? Cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Cậu hại Tiểu Nhu ra nông nỗi này, sao tôi có thể để cậu đi dễ dàng như vậy chứ? Đánh gãy một chân của cậu ta rồi ném ra ngoài cho tôi! Cho cậu ta biết ức hiếp người nhà họ Trương sẽ có kết cục gì!", Trương Ái Khởi tức giận nói.

"Vâng!".

Đám vệ sĩ lập tức xông tới.

"Những lời nói một phía của Trương Tinh Vũ mà các bà cũng tin sao? Hừ, xem ra tôi cũng không cần giải thích nữa".

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói, anh không thể kiềm chế sự tức giận trong lòng được nữa.

Nhưng đúng lúc định ra tay, một tiếng quát già nua bỗng vang lên.

"Tất cả dừng tay!".

Ai nấy khựng lại, nhìn ra ngoài cửa.

"Ông chủ!".

"Sao bố lại đến đây?".

Trương Ái Khởi ngạc nhiên: "Bố không nghỉ ngơi còn chạy đến đây làm gì?".

"Bố nghe A Hổ nói Lâm Chính đến, nên đến xem thế nào. A Khởi, con làm cái gì vậy? Vô duyên vô cớ, tại sao lại đánh cháu rể của bố?".

Sắc mặt ông cụ Trương lạnh tanh, bước vào trong phòng.

Lâm Chính đưa mắt nhìn ông cụ Trương, không khỏi liếc nhìn ngón tay ông ta, trái tim lập tức thắt lại.

Ông ta đã bị cắt mất mấy ngón tay.

Đây... là do Lâm Chính làm liên lụy...


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK