Mấy người Thần Cung Thương ở bên ngoài thấy Lâm Chính cầm Thiên Sinh Đao bước ra thì cực kỳ mừng rỡ.
“Anh Lâm bình an vô sự ra đây, nói thế tức là anh ta thắng rồi nhỉ?”, Thần Cung Thương vui mừng nói.
“Chắc chắn là thế rồi cậu chủ”, người thế gia Thần Cung bên cạnh cũng rất kích động.
“Xem ra tôi không chọn sai”.
Thần Cung Thương hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên tia nóng bỏng.
Mặc dù hắn vẫn rất lo lắng nhưng không biết tại sao tận đáy lòng hắn lại có cảm giác nơi này người có thể đối đầu với Đãng Thiên Nhai cũng chỉ có Lâm Chính.
Mặc dù cảm giác này rất nực cười nhưng không biết tại sao hắn lại cảm thấy dường như người ngoại vực đó vẫn chưa phát huy hết sức mạnh trong cuộc thi trước đó.
Trận chiến này chắc là cực kỳ hay, vô cùng nguy nan nhỉ?
Nhưng tại sao trên người anh Lâm lại chẳng thấy có bao nhiêu vết thương nhỉ?
Là tự chữa lành sao?
Thần Cung Thương cảm thấy ngờ vực.
Hắn vội bước đến trước chắp tay với Lâm Chính.
“Anh Lâm”.
“Các anh vẫn chưa đi sao?”, Lâm Chính nhìn họ, thắc mắc hỏi.
“Không thấy anh Lâm bình an trở lại, bọn tôi sao có thể đi được?”
“Vậy à, anh yên tâm, tôi sẽ hồi phục lại thiên phú của anh, nhưng tôi cần chút thời gian. Qua một thời gian, anh dẫn người đến Giang Thành của Long Quốc tìm tôi, tôi sẽ chữa trị cho anh, hiểu chưa?”, Lâm Chính nói.
Thần Cung Thương mừng rỡ, lại chắp tay lạy một cái: “Cảm ơn anh Lâm”.
“Giang Thành?”
Thành chủ Nam Ly Thành bên cạnh lẩm bẩm, nghiêng đầu nói: “Hạnh Nhi, con từng nghe nói đến chưa? Con nhớ cho kỹ”.
“Bố yên tâm, con biết rồi, dù sao nếu người chồng này của con chạy mất, con sẽ đến Giang Thành tìm anh ấy”.
“Không thể bỏ lỡ, đây là chàng rể quý đấy”, thành chủ Nam Ly Thành cười ha hả.
Lâm Chính nói với mọi người vài câu, sau đó các thế tộc chào tạm biệt.
Lâm Chính cũng định đi khỏi vực Diệt Vong trước, quay về Giang Thành xem một chuyến.
Cuộc thi này không chỉ giành được Thiên Sinh Đao mà bây giờ kết giao được với vài thế tộc đáng tin cậy, đến lúc đó đối phó với Thiên Thần Điện, mấy người này chắc sẽ có tác dụng lớn.
Còn nhà họ Dục, Lâm Chính không thèm quan tâm đến.
Nếu không nể mặt Ái Nhiễm, có lẽ Lâm Chính đã ra tay với họ từ trước rồi.
Thấy Lâm Chính không truy cứu trách nhiệm của nhà họ Dục, người nhà họ Dục thở phào.
Nhưng ông hai Dục cũng biết đạo lý này.
Lần này Lâm Chính chắc chắn nể mặt Ái Nhiễm không so đo với nhà họ Dục, nhưng lần sau thì khác.
“Về đi”.
Ông hai Dục lau mồ hôi trên trán, thở phào nói.
“Vâng”.
“Ông hai, vậy cô chủ thì sao?”
“Cô chủ?”, Ông hai Dục sửng sốt, thấp giọng nói: “Nghe đây, bắt đầu từ hôm nay, mọi chuyện của cô chủ là chuyện trọng đại của nhà họ Dục, bây giờ mọi thứ đều suy xét đến cô chủ, hiểu chưa?”
Mấy người quan trọng của nhà họ Dục sửng sốt.
“Ông hai, ý ông là…”
“Mọi người có phải đồ ngốc không vậy? Ngay cả ông già Nam Ly Thành cũng tốn tâm tư để gửi con gái của mình cho cậu Lâm. Ái Nhiễm nhà chúng ta có quan hệ tốt với cậu Lâm như vậy nhất định là gần quan được ban lộc. Mặc dù lần này không lấy được Thiên Sinh Đao, nhưng nếu cậu Lâm có thể làm con rể nhà họ Dục thì chẳng phải Thiên Sinh Đao này cũng là của nhà họ Dục sao? Hơn nữa còn có một người con rể có thể đánh bại được thiên tài đứng thứ tư, ai dám coi thường nhà họ Dục?”, ông hai Dục thầm mắng.
Ông ta vừa dứt lời, mắt mọi người đều sáng rực.
“Ông… ông hai nói đúng”.
“Nhất định phải nghĩ cách kết đôi cô chủ với cậu Lâm…”
“Nghe đây, sau này hễ gặp cậu Lâm thì phải cúi đầu chào mới được đi, rõ chưa? Sau này cậu Lâm là ông trời của nhà họ Dục đấy”.
“Phải… phải”.
Người nhà họ Dục đạt được tiếng nói chung.