Ngay khi bảy cao thủ trên trời đáp xuống, gần một nghìn người của Thiên Tính thế gia lao tới từ phía sau.
Người đi đầu là một ông già cao gần hai mét, mặc áo choàng vàng.
Ông già vóc người cao và cân đối, để tóc dài và không có râu, da hồng hào, đôi mắt sắc bén và bình thản như mặt hồ.
Khí thế và hào quang rực rỡ này đủ để khiến mọi người không dám nhìn thẳng vào ông ta.
"Tộc trưởng!!"
Thấy cứu viện, Cửu Trại chủ liền hét lên rồi chạy tới, quỳ rạp xuống đất, chắp tay hành lễ: "Tộc trưởng! Trại của tôi có gian tặc! Hắn ta kích động người trong trại nổi loạn, tước mất quyền trại chủ của tôi, giờ không ai chịu nghe lời tôi cả!"
Nói đến đây, Cửu Trại chủ bật khóc, thân thể mập mạp khẽ run lên.
Lời này vừa dứt, tộc trưởng sắc mặt trầm xuống. Ông ta quét mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Lâm Chính.
"Đứng dậy nói chuyện đi”.
"Tạ tộc trưởng!"
Mọi người đứng lên.
"Cậu là ai?", tộc trưởng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi.
"Khởi bẩm tộc trưởng, đây là bằng hữu của tôi. Lần này anh ấy được tôi mời tới giúp xem bệnh cho bà nội. Bởi vì bà nội tôi tình trạng nguy kịch nên tôi không kịp thời báo cáo gia tộc, xin thứ lỗi!"
Bạch Nan Ly vội vàng tiến lên và nói.
“Bổn tộc trưởng đang hỏi cậu sao?”, tộc trưởng hừ lạnh một tiếng: “Tránh sang một bên”.
Bạch Nan Ly giật mình, liếc nhìn Lâm Chính rồi đành lùi lại.
"Nói cho tôi biết, cậu là ai!", tộc trưởng nhắc lại, trong giọng nói đầy sự tức giận.
“Giang Thành, Lâm thần y!” Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Lâm thần y?"
Mọi người đều sửng sốt.
Rõ ràng, một số người trong Thiên Tính thế gia đã nghe nói về cái tên này.
"Thì ra là Lâm thần y. Thiên Tính thế gia và cậu nước sông không phạm nước giếng! Sao cậu lại tới đây gây sự?", tộc trưởng trầm giọng hỏi.
"Như tôi đã nói trước đó, Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa là bạn của tôi! Tôi không quan tâm nơi này ở đâu! Chỉ cần có ai dám bắt nạt bạn tôi thì tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn!", Lâm Chính nói bằng giọng vô cảm.
"Thật to gan! Xem ra cậu không coi người của Thiên Tính thế gia ra gì?", một vị trưởng lão hừ lạnh.
"Lâm thần y, đừng nói những thứ vô dụng đó, mau thả Anh Kỳ Lân ra! Bằng không, cậu cũng đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này!", một người đàn ông trung niên râu dài mặt hằm hằm hét lên.
"Chuyện này chỉ sợ là không được! Tôi đã sớm nói với anh ta, anh ta không phải đối thủ của tôi, nhưng anh ta mê muội, còn muốn cùng tôi tỷ thí. Nếu như vậy, tôi làm sao có thể tha cho anh ta? Người này nên bị giết, nếu không người khác sẽ cảm thấy Lâm Chính tôi rất dễ bắt nạt!"
Nói xong, Lâm Chính chuẩn bị động thủ.
"Lâm thần y! Sao cậu dám?"
"Dừng lại!"
"Nếu cậu dám làm cho Anh Kỳ Lân bị thương dù chỉ một chút! Tôi nhất định sẽ xé xác cậu!"
Những người trong Thiên Tính thế gia vội vàng gầm lên.
Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa cũng sắp phát điên, họ vội vàng quỳ xuống để thuyết phục Lâm Chính.
"Lâm thần y! Đừng!"
"Người này không thể giết!"
Hai người cùng van lạy Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày: "Yên tâm, giết người này xong, tôi sẽ đưa hai người rời khỏi nơi này!"
"Lâm thần y, chúng tôi có thể lập tức rời đi, nhưng người thân của chúng tôi ở Cửu Trại thì sao? Bọn họ nhất định sẽ bị liên lụy! Chúng tôi biết anh rất tức giận, nhưng xin hãy giơ cao đánh khẽ, đừng giết người này. Chỉ cần anh bằng lòng thả người này đi, Bạch Nan Ly nguyện ý luyện chế thuốc cho anh cả đời”, Bạch Nan Ly run rẩy hét lên, sau đó đập mạnh đầu xuống đất.
Lâm Chính trầm mặc một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng: "Thôi được!"
Rồi anh phất tay.
Bịch!
Cơ thể Công Thâu Kỳ Lân nặng nề rơi xuống đất, hắn còn chưa kịp hét lên một tiếng đã ngất đi.
"Anh rể!"
"Anh Kỳ Lân!"
Những người trong tộc Thiên Tính chạy tới và khiêng Công Thâu Kỳ Lân đi chữa trị.
"Cám ơn Lâm thần y!"
Thấy vậy, Bạch Nan Ly và Thẩm Niên Hoa lập tức vui mừng khôn xiết và chắp tay cảm ơn anh.
"Cảm ơn thì khỏi đi, có điều hai người nên nghĩ cho chính mình đi. Tôi không nghĩ rằng những người trong Thiên Tính thế gia sẽ bỏ qua cho hai người", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Hai người sững lại.
Quả không ngoài dự đoán.
Bảy cao thủ của Thiên Tính thế gia đã tới gần.
Ai nấy sát khí đằng đằng.