“Tôi nghĩ nếu tôi nói vậy thì cậu sẽ không tin đúng không?”, tông chủ Thanh Huyền nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì.
“Thực ra cậu không tin cũng phải. Nhưng tôi nghĩ cậu cũng không hiểu nhiều về Thanh Huyền Tông. Có lẽ Ái Nhiễm không nói với cậu, Thanh Huyền Tông có thể tồn tại hơn sáu trăm năm thì cậu thấy đó phải là một tông môn như thế nào? Tôi nói thế này cho cậu hiểu nhé, thời kỳ đỉnh cao của Thanh Huyền Tông, môn nhân hàng vạn người, cao thủ nhiều vô kể và là thế lực mạnh nhất ở đây. Dù sau đó bị sa sút thì cũng không phải là đối tượng mà các thế tộc khác có thể động vào”.
Nhưng dù là như vậy thì ở trước Thiên Thần Điện, Thanh Huyền Tông của chúng tôi cũng không thể đánh trả được. Thiên Thần Điện ngoài Tứ Đại Thiên Vương ra còn có cả Thất Đại Tu La và ba trăm quỷ sứ. Thực lực của những cao thủ này đều tương đương với cấp bậc trưởng lão của Thanh Huyền Tông chúng tôi. Sau khi Thiên Thần Điện làm khó chúng tôi thì Thất Đại Tu La bắt đầu giết các cao thủ của Thanh Huyền Tông. Trong vòng ba ngày họ đã giết sạch, dù Thanh Huyền Tông đã tăng cường phong ngự nhưng vẫn không thoát được sự ám sát của họ.
Trong đó đại trưởng lão của Thanh Huyền Tông có cái chết ly kỳ nhất. Cậu có biết chết như thế nào không? Ông ấy đang bàn đối sách với các trưởng lão khác trong mật thất của Thanh Huyền Tông và trúng độc trước mặt tất cả mọi người rồi chết”.
Độc dược mà ông ấy trúng phải rất kỳ lạ, chúng tôi không thể tìm ra là độc tố nào nên cũng không kịp cứu chữa. Thi thể ông ấy hóa thành một vũng máu màu đen. Cậu nói xem thủ đoạn ám sát đó có đáng sợ không?”
Tông chủ Thanh Huyền Tông tái mặt như đang tưởng tượng ra điều gì đó đáng sợ lắm. Lâm Chính cũng vô cùng kinh ngạc. Chỉ là tu la mà đáng sợ như vậy sao?
“Sau khi cao thủ của chúng tôi chết hết thì tông chủ nhiệm kỳ trước không nhịn được nữa, quyết tâm đưa người tới Thiên Thần Điện đòi lại công bằng. Nói thế chứ thực ra là đi báo thù. Vì nếu cứu tiếp tục như thế này thì môn nhân sẽ bị họ giết hết mất. Thế nhưng đợi tới khi tông chủ của chúng tôi định ra tay thì...ông ấy cũng mất mạng...
Người giết ông ấy chính là một trong tứ đại Thiên Vương của Thiên Thần Điện - Ẩm Huyết. Tông chủ của chúng tôi chết ngay trước hôm xuất quân. Ông ấy về phòng nghỉ ngơi, ngày hôm sau đầu của ông ấy được treo ở đại điện, máu chảy cạn...Ông ấy vốn là nhị trưởng lão của Thanh Huyền Tông. Sau khi đại trưởng lão qua đời thì tiếp vị. Tôi lập tức ý thức được việc Thanh Huyền Tông không phải là đối thủ của Thiên Thần Điện nên đã gom những người còn lại tuyên bố từ bỏ đối kháng với Thiên Thần Điện, đồng thời giải tán môn nhân, đưa những người trẻ của tông môn về nhà, phân tán tài sản của tông môn, đảm bảo tính mạng cho các thành viên khác...”
Nói tới đây tông chủ Thanh Huyền Tông vội vàng lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi. Lâm Chính vẫn im lặng.
Tông chủ nhìn anh: “Vậy thì người trẻ, cậu còn muốn đi đối kháng với Thiên Thần Điện nữa hay không? Tôi có thể là người có thực lực yếu nhất trong các tông chủ nhưng tông chủ trước đó thì không. Vậy mà đến cả ông ấy cũng bị Tứ Đại Thiên Vương giết chết, cậu...dựa vào cái gì để đối kháng với bọn họ đây?
“Tôi không còn đường lui nữa”, Lâm Chính lắc đầu, thở hắt ra.
Nếu Thiên Thần Điện đáng sợ như vậy thì những người mà anh gây sự kia sẽ mạnh hơn Thánh Sơn rất nhiều. Nhưng nếu như bỏ chạy thì biết chạy đi đâu. Điều anh có thể làm là đối diện với thực tế.
“Tôi không thể nào hiểu được ý cậu. Tôi đã nói tới như vậy rồi, đường đi thế nào cậu tự quyết”,
Lâm Chính không hề đáp lại.
Ái Nhiễm hành lễ khẽ nói: “Xin sư tôn giúp Lâm Chính, cũng là giúp đồ nhi”.
“Sao thế?”, tông chủ Thanh Huyền Tông hỏi bằng vẻ tò mò.
“Đồ nhi giúp Lâm Chính nên đã bị liệt vào danh sách đen của Thiên Thần Điện, sớm muốn gì Thiên Thần Điện cũng chém chết đồ nhi thôi”, Ái Nhiễm nói.
“Hầy, đúng là xốc nổi mà”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông tỏ vẻ bất lực, ông ta thở dài: “Nếu đã vậy thì giờ chắc chỉ còn một cách có thể tránh họa được thôi”.
“Tránh họa sao?”
“Đúng vậy, chỉ có một cách có tác dụng”.
“Các gì ạ?”
“Nếu mọi người tham gia cuộc thi có thể thu hút được sự chú ý của các bá vương thế tộc, nhờ họ bảo vệ thì Thiên Thần Điện chắc chắn sẽ không dám làm loạn”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn Ái Nhiễm: “Tiểu Nhiễm đã gây ra chuyện thì phải tham gia, nhất định là phải thu hút được sự để ý” .
“Nhưng sư tôn, thể chất của đồ nhi vốn không ổn, sao có thể tham gia cuộc thi được chứ? Nếu mà cứ miễn cưỡng, một khi phát bệnh chắc chắn sẽ bị thua. Như vậy thì lại càng khó”, Ái Nhiễm khẽ nói.
“Hà tất phải lo lắng. Sư tôn sẽ giúp đỡ. Dù có được hai không thì chúng ta cũng phải thử”.
Ái Nhiễm im lặng. Thực ra cô ta biết dù là tông chủ có dồn toàn lực trợ giúp thì cơ hội cũng vô cùng mong manh. Đúng lúc này, Ái Nhiễm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn lập tức quay qua nhìn Lâm Chính và hỏi “Sư tôn, có danh sách tham gia cuộc thi không ạ?”
“Có chứ, sao thế? Ái Nhiễm muốn đại diện cho Thanh Huyền Tông tham gia sao. Tốt nhất là đại diện cho nhà họ Dục thì sẽ tốt hơn”, tông chủ nói.
“Sư tôn, đồ nhi không có ý đó, ý của đồ nhi là ...Lâm Chính có thể đại diện cho Thanh Huyền Tông tham gia”, Ái Nhiễm nói.