Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công Tôn Đại Hoàng gầm lên, sắc mặt trở nên méo mó một cách đáng sợ.

Thần y Lâm đã tới rồi. Trốn cũng không trốn được nữa rồi. Hơn nữa ông ta tin rằng Dương Mỹ đã bán đứng ông ta.

“Công Tôn Đại Hoàng, ông giảo hoạt thật đấy! Thấy mình bị lộ rồi nên định giết người diệt khẩu và bỏ chạy phải không?”, Lâm Chính bước ra từ phía sau Dương Mỹ và điềm đạm nói.

“Thần y Lâm! Sao cậu lại tới đây, tôi đã nói với Dương Mỹ là tôi đổi chỗ rồi cơ mà?”, Công Tôn Đại Hoàng bặm môi.

“Thế nhưng ông vẫn chưa rời khỏi khu vui chơi này. Camera không ghi được hình của ông, tức là ông chưa đi đâu được hết. Ở đây lại lạ nước lạ cái, ông chẳng thể tìm được chỗ nào phù hợp hơn đâu. Ông nói là đổi chỗ chẳng qua là vị sợ Dương Mỹ sẽ để lộ ra ông. Vì vậy ông cảm thấy nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nếu ông tiếp tục trốn ở đây thì có khi đến cả Dương Mỹ cũng không biết. Thế nên tôi bảo Dương Mỹ đưa tôi tới đây. Thật không ngờ là tôi lại đoán trúng thật”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Cậu…”

Công Tôi Đại Hoàng tối sầm mặt: “Thần y Lâm, giữ chúng ta chẳng có thù hận gì, tôi cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện thì hơn”.

“Nói chuyện sao? Đó chẳng phải là chuyện rất ngu ngốc à? Con người như ông, chẳng có gì phải nói chuyện cả”.

“Nói như vậy thì cậu phải giết tôi bằng được đúng không? Tôi nói cho cậu biết, nếu như đấu nhau thì chưa chắc cậu thắng được đâu. Hà tất phải làm thế?”

“Con người tôi không chấp nhận việc người khác uy hiếp mình. Hôm nay không giết ông thì chắc chắn sẽ có ngày ông báo thù tôi. Thay vì đêm dài lắm mộng chi bằng diệt cỏ tận gốc luôn”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, sải bước đi tới.

“Diệt cỏ tận gốc sao?”, Công Tôn Đại Hoàng gầm lên, lập tức phóng châm bạc về phía Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh kích hoạt sức mạnh của Lạc Linh Huyết, khởi động Tiên Thiên Cương Khu khiến cơ thể anh không khác gì một con bò dại, đỡ chiêu của Công Tôn Đại Hoàng.

Công Tôn Đại Hoàng nín thở. Ông ta định né đòn nhưng không kịp. Cả cơ thể ông ta bay bật ra, đập mạnh vào tường, ngã xuống đất.

“Khốn nạn!”, Công Tôn Đại Hoàng bặm môi, đột nhiên bò dậy, quay đầu bỏ chạy. Căn phòng mà Dương Mỹ để ông ta ở còn có cửa sau, ông ta định chuồn đi từ cửa này.

Lâm Chính không hề ngăn lại. Đợi đến khi ông ta chạy ra tới cửa sau, kéo cửa ra thì mới phát hiện lối ra đã bị mấy hòn đá bít kín.

“Đồ khốn này, cô đã phản bội tôi”, Công Tôn Đại Hoàng chửi Dương Mỹ.

“Ông không bằng cả loại cầm thú, ông giết chết người tôi yêu, còn hãm hiếp tôi. Tôi chỉ muốn ông chết ngay lập tức”.

“Đồ tiện nhân. Cô ăn của tôi, dùng đồ của tôi, không có tôi thì có cô ngày hôm nay không? Tất cả những gì cô có là của tôi, vậy mà cô bán đứng tôi. Tôi nói cho cô biết, dù hôm nay tôi có chết trong tay thần y Lâm thì tôi cũng sẽ lôi cô chết theo".

Công Tôn Đại Hoàng cùng đường bèn gào lên. Ông ta giống như một con thú điên lao về phía Dương Mỹ. Dương Mỹ sợ hết hồn, vội vàng núp sau Lâm Chính.

“Chết đi! Đồ tiện nhân!", Công Tôn Đại Hoàng tung chưởng.

Rầm! Luồng khí độc cực lớn phóng ra từ bàn tay của ông ta. Lâm Chính hừ giọng, anh vung hai tay lên tạo ra một luồng khí lưu. Luồng khí lưu này cuốn lấy đám khí độc. Anh vo tròn đám khí độc và ném mạnh.

Vụt! Khí độc như một quả cầu bay về phía Công Tôn Đại Hoàng.

Rầm! Công Tôn Đại Hoàng bị đánh trúng. Ông ta bật lùi lại, cả cơ thể là khí độc. Mặc dù ông ta không chịu ảnh hưởng gì nhưng cũng ho khù khụ.

Đợi đến khi ông ta bình tĩnh trở lại thì Lâm Chính đã đứng ngay trước mặt và đạp cho ông ta một đạp.

Bụp! Công Tôn Đại Hoàng bay bật ra xa, đập mạnh vào tường. Ông ta ngã xuống, lăn mấy vòng, nôn ra máu. Vùng bụng bấy nhầy.

“Ông không phải là đối thủ của tôi. Ông vốn đã bị thương nặng, suốt khoảng thời gian qua chỉ lo bỏ chạy, cũng chưa có thời gian điều trị vết thương nên ông không thể nào thắng tôi được đâu”, Lâm Chính bước tới, nói bằng vẻ lạnh tanh.

“Thần y Lâm..cậu đừng giết tôi! Chỉ cần cậu không giết thì tôi sẽ giao hết mọi thứ cho cậu. Thế nào?”, Công Tôn Đại Hoàng run rẩy nói.

“Ông cảm thấy tôi thiếu thứ gì à? Thứ mà ông có, lẽ nào tôi không có sao?"

“Truyền thừa của Cổ Phái thì sao? Tôi có thể đưa cho cậu thứ đó”, Công Tôn Đại Hoàng hét lớn.

Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Những thứ thuộc về Cổ Phái, đợi sau khi ông chết thì tôi sẽ lấy. Ai dám ngăn cản tôi?”

Công Tôn Đại Hoàng nghe thấy vậy thì trố tròn mắt. Ông ta cảm thấy tuyệt vọng cùng cực. Đúng lúc này, ông ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn vội vàng nói: “Phải rồi! Lạc Linh Huyết! Thần y Lâm, tôi sẽ đưa Lạc Linh Huyết cho cậu!”

“Tôi cũng không cần!”

“Lạc Linh Huyết mà cũng không cần sao?”, ông ta trố tròn mắt.

Lâm Chính chỉ xắn ống tay áo. Trong khoảnh khắc, Công Tôn Đại Hoàng mềm nhũn người, câm như hến.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK