Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người xôn xao.

Ai cũng cảm thấy chấn động và không tin nổi chuyện kỳ lạ mình nhìn thấy.

Tề Thủy Tâm biết mình bình phục chỉ là tạm thời, trong lòng cũng cảm thấy hơi mất mát, nhưng nhiều hơn là nỗi kích động.

Tuy nhiên, cô ấy không dám nhờ Lâm Chính chữa trị cho mình, chỉ quay đầu nhìn Nhiêu Ưng, cười nhẹ: “Nhiêu Ưng! Hình như anh thua rồi!”.

“Cô!”.

Nhiêu Ưng nổi giận.

Nhờ sự trợ giúp của Tứ Long Vệ, hắn đã hồi phục lại. Vết thương của hắn vốn không quá nặng, nhưng bị bẽ mặt trước nhiều người khiến hắn không thể chấp nhận, cảm giác tâm ma lại nặng thêm.

“Tề Thủy Tâm! Cô vốn là người bại liệt nhưng lại đột nhiên hồi phục, điều này không ai đoán trước được, đòn đánh vừa rồi của cô gần như là đánh lén! Cô dựa vào đánh lén mới đánh bại được cậu Nhiêu của chúng tôi, đó là thắng hèn!”, một trong Tứ Long Vệ bước ra, lạnh lùng nói.

“Không sai, trận so tài giữa hai người không tính! Nghe đây, ai dám hó hé lời nào, bôi nhọ cậu Nhiêu của chúng tôi, Trùng Long Cốc sẽ không tha cho kẻ đó!”, một Long Vệ khác lại đứng ra, lạnh lùng nhìn quanh.

Người xung quanh đều im lặng không lên tiếng.

Bọn họ biết Tứ Long Vệ muốn bảo vệ mặt mũi của Nhiêu Ưng.

Hai bên chém giết làm gì có chuyện đánh lén? Hơn nữa, Tề Thủy Tâm vốn là người bại liệt, đấu với cô ta vốn đã không có gì vẻ vang. Bây giờ Nhiêu Ưng lại còn thua, chuyện này đồn ra ngoài mặt mũi của Nhiêu Ưng sẽ mất sạch

Nhưng ở đây có nhiều người như vậy, sao có thể chặn được miệng họ?

Người ở đây đều xuất thân từ thế gia tông tộc, có người sợ Trùng Long Cốc, nhưng cũng có người không sợ, chuyện này sớm muộn cũng truyền ra.

“Các người không muốn thừa nhận cũng không sao, nhưng hôm nay không ai được động vào con gái tôi. Ai muốn làm chuyện bất lợi đối với con gái tôi thì hãy bước qua xác của Tề Phượng Sơn chúng tôi trước!”, Tề Trọng Khôn tiến tới, lạnh lùng quát đám người Trùng Long Cốc.

Ông ta vừa dứt lời, người của Tề Phượng Sơn đều lấy đan dược trên người ra, sử dụng châm bạc lên người, tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Bây giờ Tề Thủy Tâm đã có thể chữa trị, trong lòng mọi người Tề Phượng Sơn đều nhen nhóm hi vọng.

Giờ phút này, bọn họ không thể từ bỏ Tề Thủy Tâm.

Dù có phải liều cả mạng sống với Trùng Long Cốc, bọn họ cũng không quan tâm.

Tứ Long Vệ thấy quyết tâm của người Tề Phượng Sơn, ai cũng nhíu mày.

Bọn họ biết e là không thể trừ được tâm ma của Nhiêu Ưng, thậm chí vị trí thiên tài của Nhiêu Ưng cũng không giữ nổi.

Nghĩ đi nghĩ lại, người của Trùng Long Cốc chỉ đành chọn cách từ bỏ.

“Quay về!”.

Một Long Vệ hô lên.

Bọn họ chỉ đành rút quân về.

Sự việc dường như đã kết thúc.

Người đứng xem xung quanh cũng giải tán.

“Cậu tên gì?”.

Khi người của Trùng Long Cốc đã đi gần hết, một Long Vệ nhìn chằm chằm Lâm Chính, đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Có chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Tôi nghe nói cậu đại diện cho Thanh Huyền Tông tham gia cuộc thi này! Nhóc con! Cậu đã xen vào chuyện của Trùng Long Cốc chúng tôi thì đừng trách Trùng Long Cốc không nể mặt!”.

Người đó lạnh lùng nói, nhìn thật sâu vào Lâm Chính, sau đó quay người rời đi thẳng.

Lâm Chính cũng không bận tâm.

Ông hai Tề nghe vậy lại bực bội: “Người của Trùng Long Cốc thật kiêu căng! Một thiên tài được vớt lên như Nhiêu Ưng mà cũng dám tác oai tác quái? Cậu Lâm đừng lo, đại diện của Tề Phượng Sơn chúng tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ cậu, bảo đảm sự an toàn cho cậu!”.

“Ồ? Vậy thì cảm ơn, nhưng không biết đại diện của Tề Phượng Sơn là ai?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên là Tề Dương của chúng tôi!”, ông hai Tề nói.

“Ồ…”.

Lâm Chính cạn lời.

Trình nửa vời của Tề Dương bản thân mình còn lo chưa xong mà bảo vệ anh?

Nhưng cũng phải, Tề Thủy Tâm bị bại liệt, Tề Phượng Sơn chỉ có thể để Tề Dương đại diện.

Chuyện kết thúc, Lâm Chính chào hỏi Tề Thủy Tâm, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, Tề Trọng Khôn đột nhiên lên tiếng gọi.

“Cậu Lâm, xin hãy dừng bước”.

“Tề sơn chủ có chuyện gì?”, Lâm Chính hỏi.

Tề Trọng Khôn bước mấy bước đến trước mặt Lâm Chính, nhìn anh chằm chằm, chốc lát sau đột nhiên…

Phịch!

Tề Trọng Khôn bất chợt quỳ xuống, dập đầu xuống đất, nói giọng trầm thấp: “Tề Trọng Khôn thành khẩn cầu xin cậu Lâm hãy ra tay cứu sống con gái tôi!”.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người xôn xao, ai nấy đều sửng sốt.

“Bố!”.

Tề Thủy Tâm hét lên, định chạy tới, nhưng đúng lúc này dược hiệu lại biến mất, hai chân cô ta mềm nhũn, ngã xuống đất.

Ái Nhiễm và người nhà họ Tề vội vàng đỡ cô ta lên xe lăn.

Tề Thủy Tâm rơi nước mắt.

Lâm Chính lặng lẽ nhìn Tề Trọng Khôn quỳ dưới đất, một lúc sau thì thở dài một tiếng, đỡ ông ta dậy.

“Tôi không chắc có thể cứu được cô Thủy Tâm, Tề sơn chủ đừng dùng lễ lớn như vậy”.

“Cậu Lâm, cậu là hi vọng duy nhất của Tề Phượng Sơn chúng tôi. Nếu cậu sẵn lòng cứu giúp con gái tôi, dù cậu có đưa ra điều kiện gì, Tề Phượng Sơn cũng sẽ đồng ý với cậu!”, Tề Trọng Khôn rưng rưng nước mắt, thành khẩn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK