Những lời Lâm Chính nói khiến sắc mặt của rất nhiều người ở đây đều trắng bệch.
Nhất là Tịch Thường, ông ta suýt nữa đứng không vững, lùi về sau hai bước: “Thần y Lâm, cậu...
cậu đừng hiểu lầm, tôi không thù không oán với cậu, sao lại hại cậu chứ?”
“Đúng thế thần y Lâm, đây... đây chỉ là việc ngoài ý muốn, không phức tạp như cậu nghĩ".
“Chắc chắn anh hiểu lầm rồi”.
Những người còn lại cũng đều nói hùa theo.
Họ không dám thừa nhận, nếu không đắc tội với nhà họ Phúc là chuyện nhỏ, đắc tội với thần y Lâm mới là chuyện lớn, đắc tội với người này thì sau này họ sống thế nào được?
Nhưng Lâm Chính đâu có tin?
Lúc này người nhà họ Phúc đều nghĩ chuyện này hơi kỳ lạ.
“Thần y Lâm nói cũng có lý, mặc dù ông nội có bệnh cũ nhưng gần đây vẫn uống thuốc đều đặn, hai ngày trước lúc kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói sức khỏe ông nội không có vấn đề gì, chỉ cần ông chăm sóc bản thân thật tốt thì không thể phát bệnh, ông ấy đột nhiên ngã bệnh dẫn đến cái chết... Thật quá đột ngột", Phúc Hà Huyền cau mày, lạnh lùng nhìn Tịch Thường: “Ông Tịch, ông chắc chắn là không không nói dối chúng tôi chứ?”
“Đương nhiên, sao tôi lại làm chuyện này? Tôi và ông cụ đã quen biết nhau mười mấy năm, sao có thể bỏ thuốc ông ấy được?”, Tịch Thường vội xua tay.
“Nếu ông nói ông không lừa gạt người nhà họ Phúc, vậy thì ông có thể lấy điện thoại của ông ra đây không?”, Lâm Chính nói.
Vừa nghe thế, suýt nữa Tịch Thường không đứng vững.
“Lấy... lấy điện thoại làm gì?”
“Nếu ông nói ông không làm, tôi nghĩ chắc chăn trong điện thoại ông cũng sẽ không có lịch sử cuộc gọi với người nhà họ Lâm gần đây, đúng không?”, Lâm Chính nói.
Thần kinh Phúc Hội và Phúc Hà Huyền căng chặt.
Phúc Hà Huyền đứng phắt dậy nhìn chằm chằm Tịch Thường: “Ông Tịch, phiền ông đưa điện thoại cho tôi xem”.
“Hà Huyền, chẳng lẽ cô... cô nghỉ ngờ tôi sao? Tôi và nhà họ Phúc đã quen biết nhau mười mấy năm, sao... sao tôi có thể bắt tay với người khác hãm hại ông cụ Phúc chứ?”, sắc mặt Tịch Thường không được tự nhiên, vẫn còn muốn giải thích.
Nhưng ông ta càng giải thích, người nhà họ Phúc càng cảm thấy ông ta có vấn đề.
“Ông Tịch, nếu ông trong sạch thì cho tôi xem điện thoại của ông, chỉ cần trong đó không có lịch sự cuộc gọi nào của ông và nhà họ Lâm, tôi sẽ tin ông”, Phúc Hà Huyền trầm giọng nói.
“Chuyện... chuyện này... Ồ, tôi quên mang theo điện thoại rồi..”, Tịch Thường cười gượng nói.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, chuông điện thoại chói tai bỗng vang lên trong túi ông ta.
Vừa nhìn số hiển thị, là Phúc Hà Huyền gọi vào số ông ta.
Nhà họ Phúc và Tịch Thường cũng quen biết mười mấy năm, rất nhiều người đều có số của ông ta.
Phúc Hà Huyền để điện thoại xuống, lạnh nhạt nhìn Tịch Thường, không cảm xúc nói: “Xem ra ông Tịch dễ quên nhỉ, ngay cả việc mình có đem theo
điện thoại không cũng không biết à?”
Tịch Thường hơi do dự bỏ tay vào trong túi nhưng lại chậm chạp không rút tay ra.
“Mau lấy ra đây!", mắt Phúc Hội đỏ ngầu, tức giận hét lên.
Tịch Thường run rẩy, không nói gì. “Mẹ nó chứ!”
Phúc Hội nổi giận, lập tức xông đến muốn túm lấy tay Tịch Thường để giật lấy điện thoại ông ta.
Thế nhưng Phúc Hà Huyền lại nói: “A Hội, em quay lại đây cho chị”.
“Chị!”
“Quay lại đây!”
Phúc Hà Huyền nghiêm túc nói.
Phúc Hội nghiến răng, nghiêng đầu nói: “Chị, thế... không xem điện thoại của ông ta nữa à?”
“Còn cần xem nữa sao? Ông ta do dự như thế, chuyện này chắc chắn đúng như lời thần y Lâm nói rồi, mọi chuyện đều là một cái bãy do nhà họ Lâm và đám người này bày ra, ông nội đã bị chúng hại chết", Phúc Hà Huyền tức giận nói.
“Hả?”
“Hà Huyền, tôi không...”
“Tôi không muốn nghe nữa. Người đâu rồi, đưa Tịch Thường về cho tôi để gia chủ xử lý. Tôi sẽ đích thân nói rõ âm mưu tàn độc của nhà họ Lâm cho. gia chủ nghe, để gia chủ đi đòi công lý cho ông nội”.
“Vâng”.
“Bắt ông ta lại!”
Người nhà họ Phúc lập tức đè chặt Tịch Thường xuống.
“Dừng tay! Mau dừng tay! Tôi bị oan, tôi không hại ông cụ Phúc”, Tịch Thường giấy giụa nhưng không có tác dụng.
Phúc Hội nhân lúc này lấy điện thoại của ông ta ra, nắm lấy ngón cái của ông ta để mở khóa, sau đó mở lịch sử cuộc gọi ra.
Quả nhiên một tiếng trước, có một người được lưu tên là họ Lâm gọi cho ông ta.
Ngoài ra, Tịch Thường còn liên lạc thường xuyên với người này rất trong vòng vài ngày.
Sự thật quá rõ ràng. “Chị...”
“Chị biết rồi, nhà họ Lâm... chúng ta nhất định sẽ tính toán món nợ này”.
Phúc Hà Huyền nghiến răng, đưa điện thoại cho Phúc Hội, trầm giọng nói: “Em hãy lập tức cầm điện thoại về, nói hết mọi chuyện cho gia chủ biết”.
“Còn chị thì sao? Không về với em à?”, Phúc Hội hỏi. “Giờ chị chưa thể đi được, chị còn việc quan
trọng phải giải quyết”.
“Việc rất quan trọng? Chuyện gì?”, Phúc Hội khó hiểu hỏi.
Phúc Hà Huyền không đáp lời, chỉ nhìn Lâm Chính, lại quỳ xuống.
“Thần y Lâm, trước đó chúng ta có nhiều hiểu lầm, nhất là Phúc Hội đã mạo phạm đến anh, tôi thay mặt Phúc Hội và nhà họ Phúc xin lỗi anh”.
Nói rồi cô ta dập đầu xuống. Lâm Chính không nói lời nào.
Phúc Hà Huyền nói: “Tôi thật lòng cầu xin anh có thể ra tay cứu ông nội tôi, chỉ cần anh có thể cứu được ông nội tôi, anh muốn tôi làm gì, tôi đều đồng y.
Phúc Hà Huyền biết trên thế giới này chỉ có thần y Lâm mới có thể kéo ông cụ Phúc từ cõi chết trở về, thế nên cô ta phải nắm chắc cơ hội này.
Thế nhưng bên cạnh lại có một người không cho cô ta được như ý nguyện.
Chỉ thấy Trác Thần Võ lại tiến đến trước một bước, hung hăng kéo Phúc Hà Huyền lên, lạnh lùng quát: “Cô làm gì thế? Chẳng phải tôi đã nói cô không được phép quỳ xuống trước mặt người khác rồi sao?”
“Trác Thần Võ, chuyện của tôi không liên quan đến anh”, Phúc Hà Huyền tức giận nói.
“Cô là người phụ nữ của tôi, từng lời nói hành động của cô đều có liên quan đến tôi, cô quỳ như thế, mặt mũi của tôi ném đi đâu đây?”
“Tôi thành người phụ nữ của anh từ bao giờ thế?”
“Bắt đầu từ lúc này!”
“Anh..", Phúc Hà Huyền tức đến nỗi không nói nên lời nhưng cô ta không thể làm gì Trác Thần Võ được.
Trác Thần Võ chỉ vào Lâm Chính lạnh lùng nói: “Nghe này, thần y Lâm, tôi mặc kệ anh là ai, tôi mặc kệ anh có tài thế nào. Bây giờ tôi muốn anh bước ra khỏi đây đi chữa bệnh cho ông cụ Phúc ngay. Nếu không, tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã đến thế giới này”. “Anh đang uy hiếp tôi à?”, Lâm Chính hỏi.
“Cho dù anh nghĩ thế nào cũng được, tôi chỉ cho anh một ngày, trưa ngày mai, nếu tôi không nhận được tin tức ông cụ Phúc đã tỉnh thì anh không những sẽ xong đời mà tôi còn đến Giang Thành bắt người của anh và anh chôn cùng với ông cụ Phúc đấy”.
Nói xong, Trác Thần Võ kéo Phúc Hà Huyền sải bước đi ra khỏi khách sạn.
“Buông tôi ra! Trác Thần Võ! Mau buông tôi ra”. Phúc Hà Huyền gào lên. Thế nhưng không có tác dụng.
Người nhà họ Phúc nhìn nhau, cuối cùng đều ra khỏi khách sạn.
“Khốn kiếp! Đúng là khốn kiếp!”
Chiêm Nhất Đạo ở bên cạnh kiềm chế cảm xúc một lúc lâu, đợi đám người đó đi hết cuối cùng mới nổi giận đứng dậy, chỉ ước gì bây giờ có thể ra ngoài đánh nhau.
“Cậu Lâm, sao cậu không cho phép tôi ra tay? Tên nhóc miệng còn hôi sữa họ Trác kia đúng là ngông cuồng quá mức. Tôi sống đến tuổi này cũng chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như vậy. Cậu nên để tôi xé xác hắn thành trăm mảnh, nói cho chúng biết nếu đắc tội với cậu thì sẽ ra sao”, Chiêm Nhất Đao tức giận nói.
“Nếu bây giờ ông ra tay, chúng ta sẽ trúng kế của nhà họ Lâm, hiện giờ nhà họ Lâm đang mong tôi xảy ra xung đột với Trác Thần Võ, chúng ngồi không đắc lợi, diệt gọn chúng ta”, Lâm Chính nói.
“Nhưng chủ tịch Lâm, cho dù bây giờ cậu không ra tay, Trác Thần Võ cũng chưa chắc sẽ buông tha cho chúng ta. Chẳng phải hắn đã nói rồi đó sao? Trước trưa mai, trừ khi cậu cứu được người nhà họ Phúc kia, nếu không hẳn vẫn sẽ ra tay đánh cậu”, Chiêm Nhất Đao nôn nóng hỏi: “Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ cậu định cứu?”
“Không”, Lâm Chính lắc đầu: “Ông Phúc đã qua thời gian chữa trị tốt nhất rồi, lại kéo dài quá lâu, bây giờ tới cứu ông ta, trừ khi có thể có các dược liệu cực kỳ quý hiếm cần thiết, nếu không hoàn toàn không cứu được ông ta, còn để họ đến bệnh viện tìm dược liệu cũng không kịp nữa, thế nên mới nói lần này thật sự không cứu được ông cụ Phúc rồi”.
“Vậy... cậu Lâm định ngày mai đánh một trận với Trác Thần Võ sao?”
“Tôi không quan tâm Trác Thần Võ, mục đích chính tôi đến đây là nhà họ Lâm”.
“Nhưng hiện giờ nhà họ Lâm lại kéo rắc rối mang tên Trác Thần Võ này lên đầu chúng ta, nếu đánh nhau với Trác Thần Võ, chúng ta chắc chắn sẽ tiêu hao nhiều sức lực, lại thêm đối phó với nhà họ Lâm, chỉ sợ chúng ta sẽ chịu thiệt”.
“Thế nên tôi quyết định tối nay sẽ ra tay với nhà họ Lâm”, Lâm Chính cười nói.
Vẻ mặt Chiêm Nhất Đao căng chặt.
“Tối nay ra tay luôn sao?”