Ý thức của Kỷ Bằng dần biến mất. Kỷ Bằng không bao giờ nghĩ rằng bản thân lại gặp kết cục lại trở thành con dê để cho Phong Tiếu Thủy tùng xèo và trở thành vật hi sinh.
Quá thê thảm. Kỷ bằng cảm giác vết thương ở ngực kia chẳng là gì mà là tâm hắn đã chết, sự tuyệt vọng đã trỗi dậy mới là vấn đề.
Kỷ Bằng mơ màng nhìn thấy Phong Tiếu Thủy đang dần xử lý những người đi cùng mình. Cuối cùng là màn đêm đổ xuống trước mặt khiến hắn mất đi hoàn toàn ý thức.
Trạng thái đó không biết là kéo dài bao lâu. Tất cả giống như một giác mơ.
Kỷ Bằng từ từ mở mắt raNhưng lần này trước mặt hắn không còn là cảnh tượng ở nhà kho bỏ hoang nữa, mà là... ở một phòng phẫu thuật với đầy đủ các thiết bị máy móc
Kỷ Bằng giật mình, trố tròn mắt. Phía trước là một bóng hình đang bận rộn chữa trị cho một bệnh nhân nằm đó.
Người này trên bàn phẫu thuật trông rất quen, đó chính là thành thành viên đội thứ bảy Trương Man.
Đây là đâu? Mình bị làm sao vậy? Kỷ Bằng cảm thấy nghi ngờ.
“Đội trưởng tỉnh rồi ạ?”, lúc này, có tiếng kêu vang lên.
Kỷ Bằng cố gắng quay đầu qua, đó là một thành viên khác đang đứng đó Triệu Thao...
“Triệu Thao...chuyện gì vậy? Tôi vẫn chưa chết sao?”, Kỷ Bằng hỏi bằng giọng khàn khàn đầy vẻ nghi ngờ.
“Đội trưởng, chúng ta vẫn chưa chết. Phong Tiếu Thủy ra tay với chúng ta quá độc ác. Thần y Lâm đã đưa các cao thủ của Dương Hoa tới khiến đám người Phong Tiếu Thủy bỏ chạy. Chúng ta đã được thần y Lâm cứu “, Triệu Thao cảm kích trả lời.
“Thần y Lâm?”, Kỷ Bằng tưởng mình nghe nhầm, vội quay qua nhìn người đang châm cứu cho Trương Man.
“Xong rồi”, lúc này, người kia dừng tay, nói bằng giọng thều thào, sau đo ngồi phịch xuống đất, thở không ra hơi.
Lúc này Kỷ Bằng mới nhìn rõ bộ dạng của đối phương. Đây chính là thần y Lâm.
Tuy nhiên lúc này mặt anh tái mét, mồ hôi nhễ nhại, hai mắt lờ đờ. Khuôn mặt anh hiện lên vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy vậy, Kỷ Bằng đã hiểu ra.
“Thần y Lâm, anh vẫn ổn chữ?”, Triệu Thao vội vàng dìu Lâm Chính dậy.
“Tôi không sao, bạn của anh đã ổn cả rồi, nghỉ ngơi tầm một tháng là được”, Lâm Chính yếu ớt nói.
“Cảm ơn thần y Lâm”, Triệu Thao vội vàng cúi người.
“Không có gì, tôi về phong nghỉ ngơi chút đã", Lâm Chính mỉm cười sau đó rời đi.
“Thần y Lâm”, Kỷ Băng vội vàng ngồi dậy nhưng do vết thương vẫn chưa lành nên hắn không có sức, thử mấy lần vẫn không dậy được
Lâm Chính quay lại nhìn. Kỷ Bằng lên tiếng: “Tại sao lại cứu chúng tôi?”
“Tôi nói rồi, tôi tôn trọng nhất là những người trung thành, cứu mọi người chỉ là tiện thể thôi. Đợi sau khi mọi người bình phục thì có thể rời khỏi đây”, Lâm Chính nói.
“Anh không sợ chúng tôi nói ra kế hoạch của anh với Tử Vực à?”, Kỷ Bằng sững sờ.
“Phong Tiếu Thủy đã chạy tới tận đây thì có nghĩa là kế hoạch đã sớm bị bại lộ rồi. Mọi người có nói hay không thì cũng vậy. Tôi cũng chẳng có gì phải kiêng dè. Mọi người muốn đi lúc nào cũng được nhưng tôi khuyên là đợi vết thương khỏi hẳn hãy đi”, nói xong anh đi ra ngoài.
Kỷ Bằng trầm ngâm.
“Đội trưởng, ngoài đội trưởng ra còn có ba người nữa bị giết, hai người bị thương tất cả đều được thần y Lâm cứu sống rồi. Tôi tận mắt nhìn thấy, thần y Lâm chữa khỏi cho chúng ta, anh ấy đã ba ngày không ngủ, không nghỉ ngơi. Chúng ta...nợ anh ấy”, Triệu Thao bước tới, nước mắt rưng rưng.
Kỷ Bằng lẳng lặng gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, khẽ nói: “Món nợ này...không thể trả hết được rồi...”
“Tiếu Phong Thủy đối xử với chúng ta như vậy, Tử Vực lại càng chẳng cần biết đúng sai, chỉ muốn giết chúng ta bằng được. Lần này không phải là chúng ta có lỗi với Tử Vực mà là họ có lỗi với chúng ta. Đôi trưởng, hay là..”, Triệu Thao đanh mặt, định nói gì đó.
Kỷ Bằng không lên tiếng, chỉ nằm im trên giường. Cứ thế tầm năm, sáu tiếng trôi qua, hắn mới mở mắt và khẽ nói: “Triệu Thao, cậu đi mời thần y Lâm tới đây, nói rằng tôi có lời muốn nói”.