"Đây là sức chiến đấu của bọn mày à?"
Một tay Lâm Chính tóm lấy người của thế gia Nam Cung, đồng thời dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn những người xung quanh.
Đám người thế gia Nam Cung đều chết lặng, kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm.
Dao... không thể xuyên qua da thịt của người này chút nào sao?
"Thế... thế này là thế nào?", gã râu quai nón mở to hai mắt, run rẩy nói.
"Tại sao... tại sao dao găm do thế gia Nam Cung đặc biệt chế tạo ra lại không thể đâm xuyên qua người này? Hắn là người sao? Hắn là yêu quái hả? Hay hắn là ma?", một người khác lùi về sau mấy bước, con dao găm gãy trong tay rơi xuống, hắn hét lên chói tai.
Đám người còn lại cũng mất khống chế.
Có người run rẩy lùi lại, cũng có người không chịu bỏ cuộc, nghiến răng nghiến lợi tấn công Lâm Chính một lần nữa.
Sao Lâm Chính có thể cho họ cơ hội được chứ?
Chỉ thấy anh hất tay sang một bên.
Rầm!
Mấy người thế gia Nam Cung bị Lâm Chính tóm trong tay lại đụng mạnh vào một tên khác đang chuẩn bị tấn công Lâm Chính.
Lực khổng lồ hất bọn chúng lên không trung, rồi rơi xuống đất và lăn vài vòng trước khi không có động tĩnh.
Chết ngất?
Gã râu quai nón lấy lại bình tĩnh, hét lên: "Rút lui!"
Mọi người lập tức bỏ chạy như điên.
"Đi rồi sao?"
Lâm Chính ném thẳng người mà anh đang tóm trong tay về phía đám người thế gia Nam Cung đang chuẩn bị chạy trốn.
Vèo!
Người đó giống như một viên đại bác, đập mạnh vào những người thế gia Nam Cung xung quanh.
Hai bên va chạm kịch liệt, sau đó ngã xuống đất ngất lịm, cú va chạm mạnh như vậy thì ít nhất cũng bị chấn động não.
Lâm Chính cũng không nhàn rỗi, anh nhảy vọt lên, thân hình như sấm sét, lần nữa lao tới bên cạnh một người của thế gia Nam Cung.
"Nhìn nắm đấm đây!", gã đàn ông hét lên, tung ra nắm đấm.
Nhưng giây tiếp theo, nắm đấm của Lâm Chính cũng vung ra.
Rầm!
Hai nắm đấm va vào nhau.
Bùm!
Nắm đấm của gã đàn ông nổ tung ngay tại chỗ như nở hoa.
"A!"
Hắn hét lên một tiếng thảm thiết, liên tục lùi về phía sau, che cánh tay lại, chỉ thấy năm ngón tay đều đã bị bẻ gãy, cánh tay như không còn cảm giác rủ xuống đất, dường như xương cốt bên trong đều đã gãy lìa...
"Khốn kiếp!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, định tấn công lần nữa, nhưng trước khi nắm đấm kia tung ra, chân của Lâm Chính đã hung hăng đá vào người hắn.
Bùm!
Gã đàn ông đụng mạnh vào một tảng đá bên đường rồi ngã xuống đất, da khắp người nứt toác, nằm thở thoi thóp.
Chỉ với một cú đấm và một cú đá đã giải quyết xong một người của thế gia Nam Cung, chứng tỏ thực lực quá đáng sợ.
Đám người còn lại căn bản không dám chống cự, vùi đầu bỏ chạy.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ thực lực của thần y Lâm lại mạnh đến thế, nếu biết thần y Lâm biến thái như vậy thì bọn chúng bọn họ tuyệt đối sẽ không tới đây gây rắc rối cho anh.
Chỉ là bây giờ không có cách nào chạy trốn, nói về tốc độ thì bọn chúng không thể so sánh với Lâm Chính.
Lâm Chính bước nhanh như chớp.
Một khi người nào trong thế gia Nam Cung bị anh đuổi kịp thì hắn sẽ nhanh chóng bị hạ gục.
"Chia nhau ra mà chạy! Mau chia nhau ra! Hắn chỉ có một mình! Tao không tin chúng ta chạy về các hướng khác nhau mà hắn vẫn có thể đuổi kịp!", gã râu quai nón nghiến răng nghiến lợi hét toáng lên.
Đám đông lập tức chuyển hướng, chạy về bốn phía Đông Tây Nam Bắc.
Lúc này, dù Lâm Chính đuổi theo ai, chắc chắn sẽ khiến một số người chạy thoát khỏi đây.
Suy cho cùng, anh cũng chỉ có một mình!
Gã râu quai nón quay đầu lại nhìn Lâm Chính, lập tức cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.
Lâm Chính dừng lại, đứng yên tại chỗ.
Từ bỏ rồi sao?
Cũng đúng!
Lúc này đuổi theo ai cũng không ổn!
Đuổi kịp một hai người thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, vẫn nên bảo toàn chút thể lực thì hơn.
Gã râu quai nón thầm nghĩ.
Nhưng bây giờ tâm trạng của hắn vẫn rất rối bời.
Không ngờ thực lực của thần y Lâm lại kinh khủng như vậy, dao súng không thể làm anh bị thương, nhất định phải nhanh chóng báo cáo cho gia chủ, để bọn họ có biện pháp đối phó!
Nghĩ đến đây, gã râu quai nón tăng tốc độ chạy nhanh hơn.
Nhưng vào lúc này.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...
Âm thanh một loạt bắn vang lên.
Sau đó, họng súng đen như mực nhắm vào đám người thế gia Nam Cung đang chuẩn bị chạy trốn.
"Gì thế?"
Gã râu quai nón tái mặt vì kinh ngạc, chợt dừng bước.
Hắn nhìn thấy đám lính đánh thuê đã giương súng nhắm vào từng người thuộc thế gia Nam Cung đang bỏ trốn.
"Tất cả không được nhúc nhích, nếu không đừng trách súng của ông đây không có mắt!"
Vừa dứt lời, tất cả đám người thế gia Nam Cung gia tộc đều sững sờ tại chỗ, không dám động đậy.
Bọn chúng kinh ngạc nhìn đám lính đánh thuê, đầu óc trống rỗng.
Mặc dù dao súng không thể làm Lâm Chính bị thương, nhưng bọn họ đều là cơ thể bằng da bằng thịt, không chịu nổi những viên đạn này...
"Bọn mày... bọn mày đang làm cái quái gì thế hả? Khốn kiếp, tại sao lại chĩa súng vào bọn tao? Mau cất súng đi!", gã râu quai nón nghiến răng hét lớn với gã đàn ông vạm vỡ.
"Xin lỗi, e rằng bọn tao không làm được!", gã đàn ông vạm vỡ nhún vai.
"Rốt cuộc bọn mày đứng về bên nào? Ông đây thuê bọn mày rồi mà, chẳng lẽ bọn mày không muốn lấy tiền sao?", gã râu quai nón giận hỏi.
"Tiền? Đương nhiên muốn lấy, nhưng so với mạng sống thì tiền chả là cái thá gì?"
“Mạng sống ư?”, gã râu quai nón hơi run rẩy.
Gã đàn ông vạm vỡ vươn cổ ra, hét lớn về phía Lâm Chính đang bước tới: "Thần y Lâm, chúng tôi sẽ giúp cậu thu phục bọn chúng, với điều kiện cậu không giết chúng tôi! Cậu thấy thế nào?"