Lâm Chính cứ tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng cảnh tượng trước mắt vô cùng chân thực, không phải ảo giác, không phải hư cấu.
Trong xương đầu trắng bóc khổng lồ xuất hiện một bộ não tươi mới.
Não đan xen hai màu trắng đỏ, bên trên có nhiều đường vân, còn đang chuyển động nhẹ.
“Đây… Đây là cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
“Não rồng”.
Ông Hà bình tĩnh đáp.
“Não… Não rồng?”.
Lâm Chính kinh ngạc.
Xương cốt thần long đã thành xương trắng, vì sao lại có một bộ não còn sống?
Thật khó tưởng tượng!
“Cậu có thể qua đó”.
Ông Hà chỉ vào khoảng trống bên dưới não rồng, bình tĩnh nói: “Ở đó sẽ có thử thách cuối cùng của cậu. Nếu cậu có thể chịu được truyền thừa của não rồng thì cậu sẽ hoàn thành thử thách, trở thành người kế thừa thần long chân chính. Nếu cậu không chịu được truyền thừa của não rồng thì cậu sẽ nổ tung mà chết, trở thành chất bổ cho não rồng, rõ chưa?”.
Lâm Chính không nói gì, càng không quan tâm đến ông Hà, chỉ nhìn chằm chằm bộ não khổng lồ, giống như đang quan sát gì đó.
“Cậu còn không mau đi?”.
Ông Hà nhíu mày nói.
“Lát nữa tôi mới đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Lát nữa mới đi? Cậu ở lại đây thêm một phút, khí tức trong cơ thể cậu sẽ tiêu hao thêm một phần. Nếu kéo dài lâu, khí tức cơ thể cậu tiêu hao hết, không thể sống sót, thế chẳng phải ôm hận suốt đời? Không phải ai cũng có thể đi đến bước như cậu, truyền thừa thần long gần trong gang tấc, cậu không muốn nhận sức mạnh vô thượng của thần long sao?”.
Ông Hà cảm thấy lạ, hỏi.
“Tôi không chắc mình có thể chịu được sức mạnh từ truyền thừa thần long hay không, bây giờ bảo tôi qua đó có khác nào bảo tôi đánh cược, lỡ như thua thì sao?”.
“Không thử thì sao biết thắng thua? Nào có đứa trẻ nào suốt ngày khóc, nào có con bạc nào đánh thua mãi? Lỡ như thắng thì sao?”.
Ông Hà lắc đầu đáp.
“Tôi không thể đánh cược”.
“Cậu không cược thì chỉ có đường chết”.
“Vậy thì chưa chắc”.
Lâm Chính cười nhạt, sau đó nhảy vọt lên phía trên não rồng.
Ông Hà biến sắc, nổi giận: “Khốn nạn, mau xuống đây, cậu đừng khinh nhờn não của thần long!”.
Ông ta nói xong thì nhảy lên, giơ tay muốn tóm lấy Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính trở tay một chưởng đánh bay ông ta.
Ông Hà không địch nổi bị đánh bay ra xa, ngã xuống đất.
Cơ thể ông ta run rẩy nhưng không hề bị thương, rõ ràng Lâm Chính đã nương tay.
“Lão già, ông lừa tôi vào bẫy, dùng mạng để tiếp nhận thí luyện, theo lý mà nói tôi nên giết ông. Nhưng niệm tình ông dẫn tôi đến bí cảnh thần long, tôi sẽ không giết ông, chỉ hi vọng ông đừng cản trở tôi!”.
Lâm Chính đứng giữa không trung, lạnh lùng nói.
“Cậu… cậu muốn làm gì?”.
Ông Hà nghiến răng hỏi.
“Không phải ông hi vọng có người kế thừa ý chí của thần long, trở thành người kế thừa thần long sao? Tôi sẽ giúp ông được như ý”.
“Cậu muốn kế thừa ý chí của thần long thì nên tiếp nhận sự tẩy rửa, tiếp nhận truyền thừa thần long ở bên dưới”.
“Sai rồi, sai lầm to!”.
Lâm Chính không ngừng lắc đầu, mỉm cười nói: “Truyền thừa thần long nằm ngay trong bộ não này, vì sao tôi phải mạo hiểm làm theo trình tự của ông?”.
“Lẽ nào cậu… cậu…”.
Ông Hà biến sắc, chợt nghĩ tới chuyện gì đó cực kỳ khó tin.
“Ông nói xem, nếu tôi giải phẫu bộ não này ra, cắt lấy toàn bộ phần bên trong não thì có phải vừa tránh được nguy hiểm, vừa có được lợi ích hay không?”.
Lâm Chính nhìn bộ não trước mặt với ánh mắt nóng bỏng, mỉm cười nói.
“Cậu… Cậu điên à…”.
Ông Hà ngơ ngác nhìn Lâm Chính, lắp bắp.
_____