Lâm Chính nặng nề tâm sự, dọc đường luôn cúi đầu suy nghĩ.
Lệ Vô Cực tỏ ra cực kỳ câu nệ.
Thỉnh thoảng hắn nhìn Lâm Chính rồi lại nhìn cửa sổ, cũng không biết đang nghĩ gì.
Có lẽ cảm thấy như vậy rất lúng túng, Lâm Chính phá vỡ bầu không khí này trước.
“Anh rất thích Trịnh Tử Nhã sao?”.
Anh vừa lên tiếng, vẻ mặt Lệ Vô Cực đã thay đổi, nhưng chẳng mấy chốc đã quay về nguyên trạng.
“Vốn dĩ rất thích, nhưng nghĩ kỹ lại đột nhiên cảm thấy cái gọi là thích thật chẳng đáng giá”.
“Tình yêu của anh được xây dựng bởi việc đáng giá hay không đáng giá sao?”.
“Anh không biết đâu, lần đầu tôi xuống núi đã quen với Trịnh Tử Nhã”, Lệ Vô Cực nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Lúc đó tôi không hiểu gì, rất tò mò về mọi thứ ở thế giới thế tục, Trịnh Tử Nhã đã đưa tôi vào thế giới này, đương nhiên tôi có tình cảm đặc biệt với cô ấy”.
Lâm Chính nghe vậy, lặng lẽ gật đầu.
Hoa Quốc có rất nhiều người luyện võ giống như Lệ Vô Cực.
Những người này đa số đều thuộc các môn phái ẩn thế. Bọn họ bắt đầu học võ từ nhỏ, cực kỳ ít tiếp xúc với thế giới đầy màu sắc này, cho nên lần đầu xuống núi sẽ không biết gì cả.
Nếu lúc đó có ai có thể giúp bọn họ, dẫn bọn họ tìm hiểu cái đặc sắc của thế giới này, vậy thì bọn họ sẽ nảy sinh tình cảm đặc biệt với người đó.
Hoặc là tình bạn, hoặc là tình cảm hơn cả tình bạn.
Rất rõ ràng, Lệ Vô Cực có cảm giác như vậy với Trịnh Tử Nhã.
Có lẽ cũng có tình yêu ở trong đó, nhưng Trịnh Tử Nhã chỉ lợi dụng Lệ Vô Cực mà thôi.
“Sau khi xuống núi, tôi đã đi rất nhiều nơi, cũng quen biết được Trịnh Tử Nhã. Tôi khiêu chiến khắp nơi theo lời cô ấy nói, lấy được danh tiếng, thậm chí đối đầu với thiên kiêu, trở thành cao thủ trên bảng thiên kiêu. Còn cô ấy thì dẫn tôi vào Hiệp hội Võ thuật, đồng thời đồng ý làm bạn gái tôi. Cô ấy nói nếu tôi có thể chiến thắng anh, cô ấy sẽ gả cho tôi…”, nói đến đây, Lệ Vô Cực dừng lại.
“Xem ra tôi đã làm dở dang một mối hôn sự”, Lâm Chính nghiêng đầu nói.
“Xin đừng nói vậy, thật ra tôi còn phải cảm ơn anh, ít nhất anh có thể giúp tôi nhìn rõ Trịnh Tử Nhã chỉ đang lợi dụng tôi. Nếu cô ta yêu tôi thì sao lại bỏ tôi mà đi? Nếu thật sự cưới người phụ nữ đó, e rằng sau này cũng sẽ rất bi thảm”, Lệ Vô Cực cười chua chát.
Lâm Chính không nói gì.
Anh biết Lệ Vô Cực chỉ đang dối lòng mà thôi.
Có lẽ hắn thật sự rất thất vọng về Trịnh Tử Nhã, nhưng trong lòng hắn vẫn còn yêu Trịnh Tử Nhã…
Chỉ là hắn có thể buông bỏ.
“Vậy vì sao anh đồng ý nói cho tôi biết nơi có Thiên Huyền Thảo? Còn đồng ý đưa tôi đến đó?”, Lâm Chính bỗng nhiên hỏi.
“Chỉ là tôi đã nghĩ thông suốt mà thôi”.
Lệ Vô Cực nhìn xa xăm, hạ giọng nói: “Tôi không thể né tránh nữa, tôi muốn quay về chuộc tội”.
“Chuộc tội?”.
Lâm Chính ngạc nhiên.
“Thật ra tôi đã phạm lỗi nên mới phải rời khỏi Kỳ Lân Môn, dù đó không phải lỗi của tôi. Sư phụ hi vọng tôi có thể tạm thời rời khỏi sơn môn tránh gió bão, vì vậy tôi mới ra ngoài, nhưng lại để một mình sư phụ ở lại tông môn chịu trừng phạt. Bây giờ nghĩ lại, tôi thật là bất hiếu”, Lệ Vô Cực thở dài.
Lâm Chính không lên tiếng.
Chuyện của tông môn người ta, anh không muốn can thiệp, anh chỉ muốn trao đổi Thiên Huyền Thảo về cứu Lương Huyền Mi.
Máy bay nhanh chóng đáp xuống sân bay núi Thiên Côn.
Mã Hải sắp xếp xe ở địa phương đưa hai người lên núi.
Lâm Chính không dẫn người khác đi cùng, tông môn thuộc Ẩn Phái như Kỳ Lân Môn rất kiêng kị người thế tục đến quấy rầy.
Xe đến lưng núi thì dừng lại, lên thêm nữa thì không còn đường, toàn là đá lởm chởm và rừng cây um tùm, chỉ có thể đi bộ.
Mặc dù Lệ Vô Cực được mảnh sâm khôi phục, nhưng cũng chỉ tàm tạm, không tính là nhanh nhẹn, leo núi cực kỳ khó khăn.
Hai người đi khoảng một tiếng, mặt trời dần về tây mới nhìn thấy một thềm đá mọc đầy rêu xanh.
Cuối thềm đá là một kiến trúc cổ xưa giống như đạo quán.
Trên kiến trúc có một bức hoành mang đậm dấu ấn của thời gian.
Kỳ Lân Môn!
Lâm Chính thấy vậy cực kỳ kích động, lập tức bước lên thềm đá rêu xanh.
Khi chân anh vừa mới bước lên bậc thầm đầu tiên, một giọng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên.
“Kẻ nào dám đến quấy nhiễu Kỳ Lân Môn?”.
Giọng nói đó vừa vang lên, một bóng người không biết ở đâu xuất hiện, dừng trước mặt hai người như một tia chớp.
Tốc độ rất nhanh.
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
“Là Thanh Diệp sư huynh? Vô Cực bái kiến sư huynh!”.
Lệ Vô Cực vội chắp tay hành lễ với người đó.
Đó là một người hơn ba mươi tuổi, mặc đồng phục màu đen.
Hắn để râu dê dài, hai tay chắp sau lưng, trong mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Hắn hờ hững liếc nhìn Lệ Vô Cực, sau đó lạnh lùng hỏi: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là con chó này! Cậu cũng có mặt mũi quay lại đây?”.
Sắc mặt Lệ Vô Cực hơi thay đổi, khẽ giọng nói: “Thanh Diệp sư huynh, tôi về thăm sư phụ, không biết sư phụ có khỏe không…”.
“Ha, sư phụ cậu? Không khỏe! Rất không khỏe! Bây giờ ông ta đã bị nhốt trong nhà lao, ít nhất phải nửa năm nữa mới có thể ra ngoài”.
“Cái gì?”.
Lệ Vô Cực biến sắc: “Sư huynh, vì sao lại như vậy?”.
“Ha, còn không phải vì đồ đệ tốt như cậu rước họa về sao? Bản thân cậu đánh lén làm Vô Hằng sư huynh bị thương, cậu lại tự trốn khỏi tông môn, sư phụ cậu gánh tội thay cậu, tông môn đã nhốt sư phụ cậu lại để trừng phạt! Trong thời gian bị nhốt, ngày nào ông ta cũng chỉ ăn chuột, bọ chết, những thứ này đều nhờ đồ đệ tốt như cậu ban cho đấy!”, người tên Thanh Diệp đó khẽ cười thành tiếng.
Lệ Vô Cực tái mặt.
Hắn đã bao giờ nghĩ tới sư phụ mình lại bị mình hại thê thảm như vậy…
“Tôi muốn gặp môn chủ! Tôi muốn gặp môn chủ!”, Lệ Vô Cực lập tức hét lên, tâm trạng kích động.
“Được, đi thôi! Cậu đến rồi cũng xem như có lời giải thích!”, Thanh Diệp cười nhạt nói, sau đó dẫn Lệ Vô Cực và Lâm Chính bước nhanh vào trong Kỳ Lân Môn.
Chẳng mấy chốc, người trong Kỳ Lân Môn đã sôi sục.
Không ít người tụ tập trong đại điện.
Lâm Chính nhìn quanh đại điện, đại điện rộng lớn, ở chính giữa có một bức tượng điêu khắc kỳ lân sống động như thật.
Ở hai bên có rất nhiều người đứng.
Mỗi một người đều tràn trề sức lực, khí tức siêu phàm.
Chỉ là nhìn tư thế của những người này… ai nấy đều mang bộ dạng phán xét.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên.
“Vô Hằng sư huynh của anh là ai?”, Lâm Chính nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi Lệ Vô Cực.
“Anh ta là con trai của phó môn chủ, cũng là một nhân vật thiên tư trác tuyệt. Trong Kỳ Lân Môn có tôi và anh ta thiên phú tốt nhất. Mấy năm trước, tông môn mở đại hội tỷ võ của các đệ tử lần thứ nhất, tôi và anh ta ai có thể chiến thắng đối thủ thì sẽ là người đứng đầu các đệ tử trong tông môn. Nhưng đêm trước ngày tỷ võ, anh ta đột nhiên bị thương, sau đó anh ta tuyên bố với tông môn rằng vì tôi đánh lén anh ta nên mới ra cớ sự! Tông môn nổi giận muốn bắt tôi, nhưng sư phụ biết tôi sẽ không làm ra chuyện như vậy, cho nên bảo vệ tôi hết mực. Phó môn chủ lại nhất quyết phải dồn tôi vào chỗ chết. Sư phụ không làm gì được, đành lặng lẽ đưa tôi rời khỏi tông môn”, Lệ Vô Cực nhỏ giọng nói.
Lâm Chính nghe vậy, sắc mặt nghiêm nghị.
“Nói vậy là tình hình của chúng ta rất không ổn…”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK