Thương Miểu đã từ bỏ rồi. Vì việc quỳ trước mặt đám đông đúng thật là hoang đường. Ông ta cũng là một người thích thể diện.
Huống hồ Kiều Chiến Bắc nói không sai. Chuyện này vốn là do Tiêu Hồng gây ra, ông ta không cần phải đi dọn hậu quả cho Tiêu Hồng.
Giờ người đệ tử của Nhị trưởng lão đã mở lời, nếu nghe theo thì có thể mối quan hệ giữa ông ta và Nhị trưởng lão sẽ dịu đi nhiều.
Thương Miểu suy nghĩ. Thực ra ông ta không muốn đắc tội với Nhị trưởng lão.
Đám đông không dám tin.
“Ngũ trưởng lão trước đó làm căng lắm cơ mà, không phải trưởng lão nói chỉ là khấu đầu thôi sao. Sao giờ lại sợ rồi? Thật khác thường quá, khiến người ta thất vọng quá”.
“Khốn nạn! Cậu dám nói vậy với trưởng lão? “
“Tiêu Hồng! Cậu là cái thá gì mà dám nói vậy? Cậu chán sống rồi đúng không?”
Đám đệ tử nhao nhao lên la mắng. Lâm Chính chỉ lắc đầu.
“Tiêu Hồng, chuyện này không thể trách chúng tôi được. Thực sự là cậu đã gây ra họa quá lớn. Hơn nữa, cậu cũng chẳng thể mang lại hi vọng gì cho tôi. Nếu như cậu có hi vọng chiến thắng thì ít nhất tôi cũng sẽ ở cạnh cậu. Thế nhưng thực lực của Kiều Chiến Bắc…Hi vọng của cậu hầu như không có”, Thương Miểu thở dài.
Thực ra ông ta từ bỏ cũng là vì cảm thấy thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn. Tiêu Hồng là đồ đệ của ông ta, nên cũng biết trình độ của đệ tử mình như thế nào? Cậu ta không phải là đối thủ của Kiều Chiến Bắc. Thật quá mất mặt.
“Có vẻ Ngũ trưởng lão khinh thường tôi quá rồi”, Lâm Chính nói.
“Tiêu Hồng, trưởng lão không khinh thường cậu…Tóm lại là lát nữa thua thì cậu nên nghiêm túc nhận sai. Trưởng lão sẽ giữ mạng cho cậu. Tôi chỉ có thể làm được như vậy thôi”, Ngũ trưởng lão lắc đầu thở dài. Ông ta vẫn cảm thấy vô cùng bất lực.
“Tôi còn chưa sử dụng châm mà, trưởng lão sao lại cho rằng tôi sẽ thua chứ?”
“Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn cứng miệng vậy hả?”, Thương Miểu chau mày.
“Để tôi thử xem”, Lâm Chính quay người, châm cứu cho Nhan Khả Nhi.
“Đúng là hết thuốc chữa”.
“Thằng này đúng là cứng đầu”
“Tôi thấy đầu cậu ta có vấn đề thì có".
“Hừ, cứ để cậu ta cứng đi, sẽ có lúc phải khóc thôi”.
“Đợi khi Nhị trưởng lão tức giận rồi thì để xem cậu ta có sợ hay không”.
Đám đệ tử hừ giọng lạnh lùng. Lần này, ngoài Tiết Phù ra thì hầu như không có ai đứng về phe Tiêu Hồng cả.
Nhưng Tiêu Hồng – cũng chính là Lâm Chính thì chẳng buồn quan tâm. Anh lấy châm bạc ra kẹp vào đầu ngón tay. Lập tức số châm bạc này từ tay anh bay lên.
Dùng khí ngự châm!
Đám đông đanh mắt nhưng không cảm thấy quá kinh ngạc. Bởi vì đối với họ điều này chẳng có gì là khó. Chỉ có điều…tốc độ của số châm bạc này ổn định tới mức…không phải ai cũng làm được.
Đám đông cảm thấy hoa mắt. Họ tập chung nhìn vào những cây kim như đang có linh hồn kia…
“Hả?”, Ngũ trưởng lão Thương Miểu giật mình, cảm thấy thủ pháp này rất đặc biệt.
Sau khi nhìn một lúc thì ông ta cảm nhận được sự huyền diệu của châm pháp. Đây chính là châm thuật của đồ đệ mình sao?
Không phải chứ?Từ khi nào mà châm thuật của cậu ta lại lợi hại như vậy.
Đột nhiên, Tứ trưởng lão kêu lên: “Đây là…Phi Hoa Thần Châm sao?
“Cái gì? Phi Hoa Thần Châm?”, cả hiện trường thất kinh
“Đó không phải là châm thuật đã thất truyền rồi à? Sao Tiêu Hồng lại biết?”
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu ta lại biết chiêu này sao?”
Đám đông kinh hãi, trố tròn mắt. Kiều Chiến Bắc run rẩy. Thương Miểu cũng sững sờ. Không ai ngờ Lâm Chính lại có chiêu này…
Mười cây châm bay quanh cánh tay còn lại của Lâm Chính. Có vẻ như đuôi mỗi cây châm đều có một dòng khí lưu đang xoay chuyển, trông vô cùng kỳ diệu.
Cứ thế tầm 1 phút.
“Xuyên!”, Lâm Chính khẽ kêu lên.
Vụt vụt…Toàn bộ số châm đâm vào lòng bàn tay của Nhan Khả Nhi và xuyên qua.
Trông có vẻ rất đau đớn. Nhưng Nhan Khả Nhi lại không có bất kỳ phản ứng gì. Đợi sau khi số châm đâm xuyên qua, Lâm Chính bèn nhặt châm cất đi.
Bàn tay của Nhan Khả Nhi xuất hiện những chấm đó và tạo thành hình một bông hoa mai.
Đẹp quá! Đám đông thầm cả thán.
“Cô Nhan Khả Nhi thử cử động tay xem”, Lâm Chính nói.
“Được!”
Nhan Khả Nhi gật đầu, nắm bàn tay lại rồi cầm thứ gì đó. Cô ấy vui mừng nói: “Lâm…à…Tiêu Hồng sư huynh, tay của tôi không sao nữa rồi. Cảm giác rất tốt”.
Đám đông kinh hãi.
“Hừ, thật không ngờ là cậu lại biết chiêu này. Xem ra buổi quyết đấu lần này chúng ta hòa rồi”, Kiều Chiến Bắc hừ giọng.
“Ai nói với anh là chúng ta hòa thế?”
Lâm Chính liếc nhìn anh ta, tiếp tục lấy một chén trà đặt xuống bàn và nói: “Cô Nhan Khả Nhi, mời cô thử dùng tay bóp nát chén trà này xem sao?”
“Hả?”, Nhan Khả Nhi sững sờ. Những người khác cũng bàng hoàng.
“Cậu điên rồi?”, Kiều Chiến Bắc suýt nữa thì rơi nước ra ngoài.
“Tiêu Hồng, tay cô Nhan Khả Nhi vừa mới được chữa khỏi, cậu bảo cô ấy làm như vậy thì khác gì là hại cô ấy?”, Thương Miểu cũng không thể tin được bèn lên tiếng.
Lâm Chính lắc đầu. Anh không giải thích, chỉ nhìn Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi không cần do dự. Cô bặm môi, nắm lấy cái chén và siết mạnh.
Bụp! Chén trà vỡ vụn.