Lâm Chính đi qua đi về, chỉ tốn mất vài phút.
Khi anh trở lại, toàn thân be bét máu, đằng đằng sát khí.
Đám ma nhân bỏ chạy tán loạn đều đã chết trong tay anh.
Nhìn Lâm Chính từ trên trời giáng xuống, ánh mắt của mỗi người trong tộc Ẩn Ma đều trở nên cực kỳ phức tạp.
Họ không ngờ được rằng người mà họ lầm tưởng là người của Thiên Ma Đạo lại cứu sống họ, càng không ngờ một người phàm tục lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Trên thực tế, họ không biết rằng tất cả đều nhờ vào hiệu quả của Đại Vô Phi Thăng Đan.
Lâm Chính đang phải chịu đựng Vạn Sát Quy Nhất, thân xác đã đạt đến cực hạn, nếu không sử dụng Đại Vô Phi Thăng Đan thì anh sẽ bị sát lực vô tận trong cấm địa xé thành từng mảnh vụn.
Sau khi đạt được công dụng mạnh mẽ của Đại Vô Phi Thăng Đan, Lâm Chính không chỉ dễ dàng chống lại sát lực, mà còn hấp thụ sát lực, khiến bản thân đạt được sự thăng hoa.
Cùng lúc hấp thu sức mạnh Vạn Sát cộng thêm sự trợ lực của Đại Võ Phi Thánh Đan, lúc này Lâm Chính có thể coi là vô địch, cho dù là đạo chủ đến thì anh cũng đủ sức đấu một trận, đối phó với một Tàn Ma cỏn con thì có là gì?
Lâm Chính thu hồi sát lực trên người, điều chỉnh hơi thở, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Tần Linh đang hấp hối nằm trên mặt đất, dùng kim đâm vào người Tần Linh.
Một lúc sau, Tần Linh khẽ rùng mình, khôi phục được một chút.
“Anh Lâm… anh không sao chứ…” cô ta yếu ớt gọi.
"Yên tâm, tôi không sao, cô nằm xuống trước đi, tôi lập tức chữa trị cho cô”, Lâm Chính cười nói.
"Vâng... Cám ơn anh...”, Tần Linh khàn giọng nói, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ bi thương.
Cô ta nhìn thấy xác của những người tộc Ẩn Ma xung quanh, bao gồm cả xác của bố cô ta, trái tim quặn thắt, nước mắt không ngừng trào ra.
Đám người trong thôn Ẩn Ma bắt đầu công việc cấp cứu.
Trưởng thôn được người khác dìu tới, cúi đầu sâu với Lâm Chính.
"Lâm ân nhân, may mà nhờ có cậu, lần này thôn Ẩn Ma mới tránh được họa diệt tộc. Tôi thay mặt người dân già trẻ thôn Ẩn Ma gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến cậu”, trưởng thôn yếu ớt nói.
“Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, ông bị thương cũng không nhẹ, mau đi chữa trị đi!” Lâm Chính nói.
"Được, được... sau khi xử lý xong vết thương, chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu đàng hoàng”.
Trưởng thôn gật đầu, sau đó được người dìu ra ngoài.
Tần Linh nằm trên mặt đất nhắm mắt lại, cảm nhận châm khí mà Lâm Chính đâm vào người, cảm giác vô cùng thoải mái, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu Tần Linh mới tỉnh lại.
Lúc này cô ta nhận ra rằng mình được đặt trên một bệ đá.
Vết thương trên người đã được chữa trị, tay chân cũng được băng bó, sức lực hồi phục rất nhiều.
Cô ta khó khăn ngồi dậy nhìn quanh.
Bây giờ mới thấy rằng hầu hết người của tộc Ẩn Ma đều đã được chữa trị.
Mọi người nằm trên loại bệ đá này để nghỉ ngơi.
"Tiểu Linh, cô tỉnh rồi à?"
Lúc này, một cô gái đi tới, cười nói.
“Chị Chu, anh Lâm đâu?”, Tần Linh vội vàng hỏi.
"Thần y Lâm... đang cứu người ở phía sau...”
"Thật à? Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Mười lăm tiếng đồng hồ”.
"Lâu như vậy à?", Tần Linh sửng sốt, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng hỏi: "Còn anh Lâm thì sao, anh ấy đã nghỉ ngơi chưa?"
Cô gái tên chị Chu lắc đầu: "Thần y Lâm vẫn luôn cứu người từ lúc đó đến tận bây giờ...”
"Cái gì? Đến tận bây giờ hả? Vậy chẳng phải sẽ mệt chết sao?"
Tần Linh vội vàng muốn đứng dậy.
"Ôi ôi ôi, Tiểu Linh, cô đừng làm loạn, cô bị thương nặng như vậy, cần phải nghỉ ngơi thật tốt”.
"Tôi phải đi tìm anh Lâm!"
Tần Linh kiên quyết nói.
"Cô... haizz, cô nhóc nhà cô, tính tình ương bướng, thôi vậy, để tôi đưa cô đi”.
Chị Chu bất đắc dĩ nói, rồi đỡ Tần Linh đi về phía sau.
Chưa tới mười phút sau, họ đã đến hiện trường nơi Lâm Chính chữa bệnh cứu người.
Tuy nhiên, chỉ liếc mắt nhìn một lượt, Tần Linh đã trợn mắt há mồm.