Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đi vào phòng VIP trên đỉnh khách sạn. Phòng VIP vô cùng rộng rãi. Bên trong có vài người ăn mặc sang trọng đang nói chuyện. Hành động của mỗi người trông vô cùng nho nhã, họ ăn nói cũng rất có chừng mực. Thấy Tô Nhu và Lâm Chính bước vào, bọn họ đồng loạt đứng dậy.

“Ây da, chủ tịch Tô tới rồi. Vậy thì đủ người rồi đúng không. Lên đồ ăn đi. Ngồi xuống nào. Một người phụ nữ trung niên bước tới, nhiệt tình chào đón.

Mặc dù mọi người không quen Lâm Chính nhưng người có thể đi cùng Tô Nhu tới thì chắc chắn là người đặc biệt thân thiết, thế nên không ai dám tỏ thái độ. Nhãn quang của những người này hơn hẳn đám cậu ấm cô chiêu nhiều.

“Chủ tịch Tô, tôi phải chúc mừng cô đấy. Thật không ngờ công ty đầu tiên gia nhập Thương Minh là Duyệt Nhan chứ không phải Dương Hoa. Sau này Duyệt Nhan lớn mạnh thì nhớ cất nhắc tới chúng tôi nhé, người phụ nữ trung niên cũng chính là chị Đào mỉm cười nói.

“Chị Đào đừng khách sáo, mọi người đều là đối tác cả, nên giúp đỡ lẫn nhau mà”. Tô Nhu đáp lại.

Đám đông vui vẻ nói chuyện. Lâm Chính không xen vào, chỉ ngồi bên cạnh ăn.

“Phải rồi, vị này là…", chị Đào nhìn Lâm Chính và hỏi.

“Ồ, quên không giới thiệu với mọi người, đây là chồng của tôi – Lâm Chính”, Tô Nhu nói.

“Chồng của chủ tịch Tô sao?”

“Thật không ngờ chủ tịch Tô còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi”.

“Anh Lâm, anh có phúc quá”, đám đông cười nói.

“Cảm ơn”, Lâm Chính gật đầu, tiếp tục gắp thức ăn và mặc kệ đám đông.

Đúng là bất lịch sự. Có nhiều người thầm nghĩ nhưng không dám nói ra. Lúc này, chỉ Đào đột nhiên đứng dậy" “Các vị ngại quá, tôi đi nhà vệ sinh chút”.

Nói xong người này chạy ra khỏi phòng. Lâm Chính thấy vậy khẽ chau mày.

Mấy người Tô Nhu thì không cảm thấy có điều gì bất thường.

Đúng lúc này...Choang...Cửa sổ căn phòng đột nhiên vỡ vụn, sau đó có một bóng hình lao vào.

“Á”, người trong phòng hoảng loạn la toáng lên, sợ hãi lùi lại. Tô Nhu cũng sững sờ.

“Cấm động đậy, muốn sống thì ngoan ngoãn đi", người này rút ra một thanh kiếm dài, chĩa thẳng về phía đám đông.

“Các người…là ai?”, Tô Nhu run rẩy nói.

“Đừng hỏi mấy câu vô vị như thế nữa. Nghe đây, các người lập tức lấy điện thoại gọi cho người nhà chuyển tiền vào tài khoản mà tôi chỉ định. Mỗi người chuyển một trăm tỉ tệ. Nghe rõ chưa?”, trong đó có một người che mặt vứt ra một chiếc điện thoại và nói.

“Một trăm tỉ tệ sao?”, những người có mặt nín thở.

“Toàn bộ tài sản của tôi cộng lại còn chưa tới một trăm tỉ tệ nữa là", có người run rẩy nói.

Thế nhưng người này vừa nói xong thì thanh kiếm đã chém về phía anh ta.

Chát! Đầu của người này lập tức chia làm hai, chết ngay tại chỗ.

“Á!”, tiếng hét vang lên. Tô Nhu sợ hãi suýt ngất. Đây rõ ràng là đám khủng bố giết người không chớp mắt mà.

"Giờ đã có một trăm tỉ tệ được chưa?", kẻ khủng bố lạnh giọng.

“Có có!”

“Muốn bao nhiêu cũng có, đừng giết chúng tôi”, đám đông gào lên. Lúc này rồi thì ai còn quan tâm đối phương muốn bao nhiêu tiền chứ. Họ chỉ muốn giữ được mạng sống.

Lâm Chính chau mày, nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn đám khủng bố: “Các người là do chị Đào cử đến phải không?”

Dứt lời, đối phương chau mày: “Mày nói cái gì, tiền của mày đâu?”

“Đừng làm màu. Vừa rồi chị Đào nói là đi nhà vệ sinh. Trong phòng này cũng có nhà vệ sinh mà chị ta lại phải chạy ra bên ngoài. Theo như tôi đoán thì chị ta đã đã lừa cho đám người bảo vệ rời đi để các người thực hiện kế hoạch đúng không?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Đám đông nghe thấy vậy thì bừng tỉnh. Đúng vậy. Trong phòng có nhà vệ sinh mà chị Đào không dùng, ngược lại đi dùng nhà vệ sinh ở bên ngoài. Đúng là không bình thường.

Hơn nữa làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Chị Đào vừa đi khỏi thì đám người này xuất hiện. Vậy thì chẳng phải do chị ta thiết kế thì là ai?

Nhưng việc Lâm Chính vạch mặt đám khủng bố không khiến đám người kia cảm kích mà còn chửi anh: “Nhãi này còn tỏ ra thông minh sao?”

“Câm miệng lại cho tôi”.

“Khốn nạn”, bọn họ không phải là kẻ ngốc nhưng lúc này phải giả bộ như vậy. Bởi vì họ biết nếu họ phát hiện ra kẻ chủ mưu thì chắc chắn họ sẽ bị giết chết để diệt khẩu.

Quả nhiên, cánh cửa được đẩy ra, chị Đào bước vào.

“Chủ tịch Tô, không nhận ra là chồng của cô lại thông minh đến vậy đấy. Thật đáng tiếc, thông minh lại dùng không đúng chỗ”, chị Đào cười lạnh lùng. “

“Chị Đào, tại sao lại làm như vậy”, Tô Nhu tái mặt, bặm môi hỏi.

“Nguyên nhân không phải rất đơn giản sao. Tôi thiếu tiền, công ty của tôi không may mắn như các người, đang bị rung lắc mạnh lắm sắp sụp đến nơi rồi. Vì vậy tôi cần một khoản tiền, mà các người lại có nên tôi thiết kế ra bữa cơm này, mời mọi người tới đây”, chị Đào nheo mắt cười: “Yên tâm, chỉ cần các người ngoan ngoãn giao tiền thì tôi đảm bảo sẽ không làm hại ai hết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK