Chương 74: Y học Hoa Quốc cấp báo (1)
"Nhập viện?".
Lâm Chính đứng phắt dậy, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì?".
Giọng nói Lạc Thiên khàn đặc, nghẹn ngào nói: "Sáng hôm nay, một đôi vợ chồng đến nhà tôi, nói muốn tìm ông nội tôi để khám bệnh. Bình thường ông tôi sẽ không khám bệnh cho người bình thường, nhưng đôi vợ chồng này ra giá sáu triệu tệ để nhờ vả. Ông tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn đồng ý, ai biết lúc đang khám bệnh, đôi vợ chồng này móc đâu ra một con dao đâm ông tôi bị thương. Bọn họ nói ông tôi là lang băm, muốn hại bọn họ. Bây giờ bọn họ đã bị bắt, nhưng… ông tôi cũng nhập viện rồi…"
"Vết thương của ông cô thế nào? Có nghiêm trọng không?".
"Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng phải nghỉ dưỡng ít nhất mấy tháng mới có thể hồi phục. Cuộc thi Đông y ngày mai… chắc là không thể tham gia được rồi".
"Có chuyện trùng hợp như vậy sao?", Lâm Chính nhíu mày.
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy quá trùng hợp, bỗng dưng xuất hiện hai người kỳ lạ như vậy, rồi như phát điên đâm ông tôi bị thương… Thế này thì ngày mai chúng ta đối phó với các bác sĩ Hàn Thành kiểu gì?".
"Cô nghĩ là người Hàn Thành làm sao?", Lâm Chính hỏi.
"Hiện giờ không có chứng cứ, tôi sẽ không kết luận lung tung, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng có thế nào, thì cuộc thi ngày mai đã không thể khống chế được nữa rồi", Lạc Thiên đỏ hoe mắt nói.
"Phía Hiệp hội Đông y Giang Thành có ý kiến gì?".
"Bọn họ nghe theo ý của ông tôi, để tôi tham gia".
"Cô sao?".
"Ừ", Lạc Thiên gật đầu, nghẹn ngào nói: "Ông tôi không muốn từ bỏ cơ hội lần này, dù sao đây cũng là cơ hội thành danh, là cơ hội để nhà họ Lạc mở ra cục diện ở quốc tế. Vậy nên, ông tôi đã dành cả đêm dạy tôi mấy chiêu, để tôi đánh bại đám bác sĩ Hàn Thành kia".
"Lạc Bắc Minh đúng là người chỉ biết lợi ích, nếu không vì tham lam thì sao lại bị hai người kia hại chứ? Hơn nữa ông ta không nghĩ, nếu cô bị thua sẽ gây ảnh hưởng lớn đến mức nào sao?".
"Ông tôi không hề quan tâm".
Lạc Thiên lau nước mắt ở khóe mi, nhỏ giọng nói: "Ông tôi nói, tôi là hậu bối, lại còn là con gái, cho dù thua cũng không ai nói gì, dù sao tôi tham gia cũng là chuyện ngoài ý muốn".
"Thắng thì được lợi, thua không mất gì?".
"Đại khái ý của ông tôi là vậy".
Lâm Chính giận quá hóa cười: "Sao nào? Cái gọi là đại nghĩa dân tộc và quốc túy Hoa Quốc, trong mắt ông cô chỉ là công cụ để kiếm danh lợi sao?".
"Tôi xin lỗi…", Lạc Thiên nhỏ giọng nói.
"Cô không cần xin lỗi, cô không có lỗi, người có lỗi là ông cô, ông cô không xứng làm một bác sĩ, dù y thuật có cao minh đến đâu đi chăng nữa".
Lạc Thiên không nói gì.
Lâm Chính hít sâu một hơi: "Thế ý của cô thế nào?".
"Tôi nghe nói anh quen biết với cụ Tần Bách Tùng", Lạc Thiên vội nói: "Lâm Chính, tình hình khẩn cấp, anh gọi điện thoại cho cụ Tần, gọi cụ ấy đến đây đi, hiện giờ chỉ có cụ Tần mới có thể đấu với bác sĩ Hàn Thành. Nếu anh có thể gọi được cho cụ Tần thì tôi sẽ chủ động rút lui, nhường cho cụ ấy tham gia".
"Được, lát nữa tôi sẽ gọi cho ông ấy".
"Làm phiền anh rồi… ừm… Lâm Chính".
"Sao vậy?".
"Anh… có sẵn lòng tham gia không?", Lạc Thiên chần chừ một lúc, cẩn thận hỏi.
"Tôi à?", Lâm Chính hơi sửng sốt, sau đó bật cười: "Các cô tin tôi sao? Huống hồ tôi không có giấy phép hành nghề y! Sẽ bị người ta chỉ trích!".
Lạc Thiên không nói gì.
Thực ra cô ta cũng lo nghĩ những điều này.
Tuy trước đó Lâm Chính đã thể hiện y thuật hơn người ở y quán, nhưng rốt cuộc y thuật thực sự của Lâm Chính như thế nào thì Lạc Thiên không hề biết.
Đây không phải là một cuộc thi đơn giản, đây là trận chiến vinh dự.
Không biết bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào cuộc thi này.
Không biết bao nhiêu đang chờ cười nhạo Đông y.
Lạc Thiên tin rằng y thuật của Lâm Chính chắc chắn cao hơn mình.
Nhưng… cô ta không muốn kéo anh vào chuyện này.
Nếu Lâm Chính đồng ý tham gia mà thua cuộc, vậy thì… anh sẽ bị muôn người phỉ nhổ.
Như vậy chẳng phải là cô ta hại anh sao?
Thế nên, Lạc Thiên không dám mời anh ra tay.
"Để tôi gọi điện thoại hỏi giúp cô đã", Lâm Chính tắt máy.
Anh mở danh bạ ra, nhanh chóng gọi cho Tần Bách Tùng.
"Tôi biết ngay thầy sẽ gọi điện thoại cho tôi mà", phía bên kia vang lên giọng nói hơi khàn của Tần Bách Tùng.
Lâm Chính nghe thấy thế thì trong lòng cả kinh, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
"Bách Tùng, ông…"
"Tôi bị thương rồi", Tần Bách Tùng nói thẳng.
"Bị lúc nào vậy?".
"Vào hai tiếng trước, lúc ra ngoài bị một chiếc xe tông phải".
"Vậy à?".
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.