Không sai!
Mặc dù đạo chủ Thiên Ma Đạo luôn tu luyện trong Bạch Cốt Ma Điện, gần như chưa bao giờ rời khỏi ma điện, nhưng nếu là cấm địa thì khác.
Ở đó, trừ đạo chủ Thiên Ma Đạo và tám thủ vệ cấm địa, bất cứ ai cũng không được vào trong.
Nếu Lâm Chính là đạo chủ Thiên Ma Đạo, tất nhiên sẽ giấu nửa não của mình ở đó!
Lâm Chính không dám do dự, lập tức xông vào trong cấm địa.
“Lâm đại nhân!”.
Mạn Sát Hồng và Cùng Đao kinh ngạc hô lên, vội vàng đuổi theo.
Nhưng hai người chạy chưa được bao xa đã bị tử khí đáng sợ trong cấm địa đánh bật ra.
Tử khí dày dặc không cho phép bọn họ vào trong.
“Mạn Sát Hồng đại nhân, phải làm sao đây?’.
Ánh mắt Cùng Đao nóng rực, vội hỏi.
“Chúng ta không vào được cấm địa, muốn giúp Lâm đại nhân cũng không giúp được…”.
Tròng mắt của Mạn Sát Hồng xoay tròn, dường như nghĩ tới gì đó, nói: “Cậu đi theo tôi!”.
Nói xong, cô ta lập tức chạy ra ngoài.
Cùng Đao ngẩn ra, dường như không biết Mạn Sát Hồng muốn làm gì, nhưng vẫn đi theo.
Cuộc chém giết vẫn đang diễn ra.
Toàn bộ Thiên Ma Đạo đã trở thành địa ngục trần gian.
Người của các thế tộc chất chứa lửa giận, người của Dương Hoa và quân đội của chính phủ Long Quốc không chấp nhận sự đầu hàng của Thiên Ma Đạo.
Dù sao bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều thủ đoạn tàn nhẫn của người Thiên Ma Đạo, không ai không căm hận ma nhân.
Riêng người của Đông Phương Thần Đảo là không cảm thấy gì, bọn họ chỉ nghe theo sự sai khiến của long soái Long Quốc, đến đây tiêu diệt kẻ địch.
Sau khi xông vào cấm địa, Lâm Chính đi tìm chỗ mà đạo chủ Thiên Ma Đạo có thể giấu thi thể.
Bây giờ anh mới ý thức được lúc trước mình xông vào cấm địa không thấy bóng dáng của đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Có lẽ lúc đó đạo chủ Thiên Ma Đạo đã ý thức được mình không phải đối thủ của Lâm Chính, cố tình cắt nửa bên não ra cất giấu, dành để sau này hồi sinh.
Ngẫm lại những lời mà đạo chủ Thiên Ma Đạo đã nói trước khi chết, Lâm Chính càng khẳng định.
Ánh mắt anh lạnh đi, nhìn chằm chằm mỗi một bia mộ.
Đột nhiên, một bia mộ đặc biệt xuất hiện trong tầm mắt Lâm Chính.
Bia mộ đó bị nhổ lên hoàn toàn, đất bùn cũng bị xới lên, dường như có gì đó chui từ dưới lên.
Nhìn lại nơi chôn bia mộ, đó không phải chỗ Lâm Chính và đạo chủ Thiên Ma Đạo giao đấu!
Mảnh đất đó vốn không hề có trận chiến nào!
Chắc chắn là ở đây!
Vẻ mặt Lâm Chính trở nên nghiêm túc, chạy tới ngửi ngửi.
Quả nhiên trong không khí lan tràn mùi thối nát, khác hoàn toàn với ma đầu cấm địa và đạo chủ Thiên Ma Đạo lúc trước.
Anh lập tức đuổi theo mùi đó.
Lâm Chính xuyên qua toàn bộ cấm địa, phát hiện ở cuối cấm địa còn có một con đường nhỏ.
Đợi khi Lâm Chính chạy tới cuối con đường mới biết đã ra tới bên ngoài Thiên Ma Đạo.
Bên ngoài là một hồ nước.
Hồ nước yên tĩnh, ba phía đều là lãnh thổ của Thiên Ma Đạo, chỉ có đối diện là có một thôn trang.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh đi, đạp hồ nước nhảy vọt đến thôn trang.
Nhưng thôn trang hiền hòa, không có gì khác thường.
Lâm Chính đột nhiên xông vào thôn trang làm những người dân thôn chất phác thật thà sợ hãi.
“Người đó ở đâu ra vậy?”.
“Tôi thấy giống như là từ trên mặt hồ qua đây vậy”.
“Trên mặt hồ qua đây? Thế chẳng phải thần tiên sao?”.
“Trời ạ, có thần tiên đến thôn chúng ta sao?”.
“Mọi người mau ra bái thần tiên!”.
Nhất thời cả thôn trở nên nháo nhào.
Nhà nào cũng có người chạy ra vây lấy Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, nhưng anh không có thời gian dây dưa với đám người này, lập tức hỏi: “Vừa rồi có ai đến không thôn các anh?”.
“Thần tiên, thôn chúng tôi rất ít khi có người ngoài đến!”.
Người đó trả lời.
Lâm Chính lập tức suy nghĩ.
Thiên Ma Đạo vốn nằm ở vùng hẻo lánh, thôn trang này cũng nằm trong núi, rất ít tiếp xúc với bên ngoài. Nếu có người xông vào, bọn họ cũng sẽ phát hiện ra ngay.
Nếu không phát hiện… chẳng lẽ mình đoán sai rồi, đạo chủ Thiên Ma Đạo không đi hướng này?
Không được! Phải đi xem xem!
Lâm Chính nghiêm nghị, cất bước hóa thành luồng sáng bay về phía xa.
Người dân thấy vậy đều quỳ bái Lâm Chính.
“Hoạt thần tiên! Đúng là hoạt thần tiên!”.
“Thần tiên, xin hãy phù hộ thôn chúng tôi!”.
Tiếng hô chấn động trời xanh.
Nhưng Lâm Chính không nghe thấy nữa.
Lâm Chính rời khỏi thôn không lâu, đột nhiên xuất hiện hai bóng người nằm trên đường.
Lâm Chính chăm chú nhìn lại, hóa ra là Mạn Sát Hồng và Cùng Đao!
“Các người sao vậy?”.
Lâm Chính lao tới, châm cứu cho hai người.
Hai người lập tức tỉnh dậy.
“Lâm đại nhân!”.
Mạn Sát Hồng yếu ớt lên tiếng.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính nói.
“Lâm đại nhân, mọi chuyện quả đúng như dự đoán của chúng ta! Đạo chủ Thiên Ma Đạo đã giấu nửa bộ não của ông ta ở một thân xác khác chạy thoát khỏi đây. Chúng tôi vốn muốn chặn ở đây nhưng lại bị ông ta đánh bị thương…”.
Mạn Sát Hồng sốt ruột nói.
“Ông ta đi bao lâu rồi?”.
Lâm Chính hỏi.
“Không lâu sau! Ông ta vốn định giết chúng tôi, nhưng hình như cảm giác được cậu đến nên đã vội vã rời đi!”.
Cùng Đao nói.
Lâm Chính nghe vậy không dám do dự, lập tức đuổi theo.
Quả nhiên đuổi tới phía trước một đoạn, Lâm Chính lập tức ngửi được mùi thối rữa.
Lâm Chính mừng rỡ, chạy như điên tới phía trước, đẩy tốc độ đến cực hạn.
Dần dần mùi thối nát trong không khí càng lúc càng nồng.
Gần rồi!
Gần lắm rồi!
Cuối cùng, trong tầm nhìn của Lâm Chính xuất hiện một bóng người rách nát.
Đó là một bóng người đã thối nát hoàn toàn, cứ như xác chết, dáng chạy lảo đảo nghiêng ngả, nhưng tốc độ không hề chậm.
“Đạo chủ Thiên Ma Đạo, ông không chạy thoát được đâu!”.
Lâm Chính nghiêm nghị, tốc độ rất nhanh, lao vụt đi ngay lập tức, giống như cầu vồng đáp xuống trước mặt đạo chủ Thiên Ma Đạo.
Trong nháy mắt, đạo chủ Thiên Ma Đạo dừng lại, kinh hoàng nhìn anh…