“Tiểu Nhu, chồng em biết y thuật à?”
Thượng Quan Linh ngạc nhiên hỏi.
“Chồng em đúng là biết chút y thuật”.
Tô Nhu gật đầu, trợn mắt nhìn Lâm Chính, trầm giọng nói: “Anh đừng có kiêu ngạo ở đây, đàn chị chắc là muốn tìm người có y thuật cao siêu, chút y thuật của anh có thể làm được gì?”
“Được thôi, nếu đàn chị nghĩ y thuật của anh không ổn, anh có thể thử liên hệ với thần y Lâm giúp chị ấy”.
Lâm Chính bình thản nói.
Anh kính phục kiểu tinh thần nghĩa sĩ vì nước vì dân này của Thượng Quan Linh, thế nên Lâm Chính rất vui vẻ giúp đối phương chuyện này.
Chỉ cần không kéo dài quá lâu, Lâm Chính có thể đi một lần.
“Không cần đâu, cậu đi với tôi một lát, nếu bây giờ cậu tiện”.
Lúc này Thượng Quan Linh bỗng nói.
“Gì cơ?”
Tô Nhu run lên: “Đàn chị, chị muốn chồng em đi với chị thật à?”
“Không còn kịp nữa, khó mà đợi được thần y Lâm, nếu chồng em đã biết chút y thuật thì để cậu ta đi xem thử”.
Thượng Quan Linh cau mày, thấp giọng nói.
“Gấp vậy sao?”, Tô Nhu do dự.
“Chị đã làm mất rất nhiều thời gian rồi”.
“Nhưng… đàn chị à, liệu có nguy hiểm gì không?”
Tô Nhu muốn nói lại thôi, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Lâm Chính.
Thượng Quan Linh nhẹ nhàng lắc đầu: “Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu! Chỉ là đi khám bệnh cho con trai của người quan trọng kia, nếu không thể chữa khỏi thì sẽ để chồng em về”.
“Chuyện này…”
Tô Nhu vẫn cảm thấy không muốn lắm.
Dù sao đây cũng là chồng mình, hơn nữa nơi Thượng Quan Linh đi là Bắc Cảnh, ngộ nhỡ có sơ suất thì phải làm sao?
“Tiểu Nhu, em đừng lo, anh sang đó xem thử, sẽ về nhanh thôi”.
Lâm Chính cười nói.
“Anh đừng làm loạn, đó là Bắc Cảnh đấy, nếu xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao?”
Tô Nhu hơi lo lắng, đè thấp giọng nói.
“Không sao, có đàn chị của em ở đây, sẽ xảy ra chuyện gì được chứ!”, Lâm Chính cười nói.
“Đúng đấy Tiểu Nhu, em yên tâm đi, nơi đó không phải chiến khu, chồng em sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng đâu. Nếu em cho phép, buổi chiều bọn chị sẽ bay về Bắc Cảnh, nếu nhanh thì ngày mai chồng em về thôi”.
Thượng Quan Linh nói.
Tô Nhu do dự, cuối cùng thở dài nói: “Lâm Chính, anh tự mình quyết định đi”.
“Được, đàn chị, chị đặt vé đi”.
“Không cần, bọn tôi có máy bay riêng. Lâm Chính, cảm ơn cậu”.
Thượng Quan Linh mỉm cười, lấy một tấm chi phiếu trong túi ra đưa cho Lâm Chính.
“Xem như là tiền khám bệnh của cậu”.
Lâm Chính liếc nhìn, là một triệu tệ.
“Đàn chị, chị làm gì thế? Lâm Chính vẫn chưa khám bệnh cho người ta mà, sao chị lại đưa cái này rồi?”
Tô Nhu vội từ chối.
“Tất cả các bác sĩ tham gia nhiệm vụ khám chữa bệnh lần này đều có phí khám bệnh, cho dù có chữa được hay không”.
Thượng Quan Linh cười nói: “Người tham gia được một triệu tệ, người có thể chữa được bệnh được mười triệu tệ”.
“Người tham gia?”
Lâm Chính như hiểu được điều gì bèn nói: “Đàn chị, hình như các vị không chỉ tìm một mình tôi đến khám bệnh cho người đó nhỉ?”
“Hiện giờ tôi đã đã tìm được mười lăm người có y thuật cao, thêm cậu nữa là mười sáu người”.
“Thì ra là thế”.
Tô Nhu gật đầu.
Nghĩ lại cũng đúng, Thượng Quan Linh đâu thể chỉ đặt cược vào một mình Lâm Chính.
“Đàn chị, chúng ta là bạn giúp chị cũng là đương nhiên, chị cất số tiền này đi”.
Tô Nhu từ chối.
“Tiểu Nhu, em cầm đi, đây là tiền của tổ chức, không liên quan gì đến chị, có tiền mà sao không lấy chứ?”
Thượng Quan Linh cười nói.
“Được rồi”.
Tô Nhu do dự một lúc, cuối cùng vẫn để Lâm Chính nhận tiền.
“Được rồi Tiểu Nhu, nói đến đây thôi, để chồng em thu xếp hành lý, bọn chị sắp xuất phát rồi, phải tranh thủ đi sớm về sớm”.
Thượng Quan Linh nói.
“Lâm Chính, anh nhất định phải cẩn thận”, Tô Nhu lo lắng nói.
“Em yên tâm”.
Lâm Chính gật đầu, nghiêng đầu nói: “Đàn chị, tôi cũng không có gì cần chuẩn bị cả, có thể đi bất cứ lúc nào”.
“Ừ”.
Ba người ăn vài miếng rồi định thanh toán rời đi.
“Phục vụ, thanh toán”.
Thượng Quan Linh gọi, lấy ví ra.
Nhưng lúc này phục vụ nhanh chân bước đến nói: “Đơn của cô đã có người thanh toán rồi”.
“Có người thanh toán?”
Thượng Quan Linh sửng sốt: “Ai cơ?”
“Là người ở bên đó”.
Phục vụ chỉ vào bàn ăn cách đó không xa.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ vest thẳng thớm ngồi ở bàn phía trước, người đó giơ ly rượu trong tay lên.
Thấy thế, Thượng Quan Linh cau mày, đứng dậy: “Lâm Chính, chúng ta mau đi thôi”.
“Ừ”.
Lâm Chính gật đầu, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn người đàn ông đó.
Chỉ thấy anh ta cũng đứng dậy đi về phía bên này.