“Thế gia Thần Cung cũng sẵn lòng giúp đỡ cậu Lâm, nhưng xin cậu Lâm hãy cứu con trai của tôi!”
Lúc này, một nhóm cao thủ của thế gia Thần Cung đi tới, thậm chí gia chủ nhà họ Thần Cung còn ôm quyền cúi đầu trước Lâm Chính.
Khi biết Lâm Chính biết cách khôi phục thiên phú của Thần Cung Thương, gia chủ nhà họ Thần Cung đã quyết định sẽ đứng về phe của Lâm Chính.
Thần Cung Thương sẽ là gia chủ tương lai của thế gia Thần Cung, cho dù hắn không giành được hạng nhất trong cuộc thi lần này đi nữa cũng không quan trọng, không giành được hạng nhất cũng chỉ có nghĩa là thế gia Thần Cung không có hy vọng bước lên bậc cao hơn thôi.
Nếu như Thần Cung Thương bị phế bỏ thì e rằng ngay cả địa vị hiện giờ, thế gia Thần Cung cũng sẽ không giữ được.
Quan trọng hơn là gia chủ nhà họ Thần Cung có thể phân biệt được thứ nào quan trọng hơn.
Ngược lại, Độc Cô Vấn hơi do dự.
Hắn nhìn thế gia Độc Cô ở bên kia.
“Cậu chủ, chuyện này... Hay là chúng ta đừng tham gia, nếu không cậu sẽ đắc tội với rất nhiều thế tộc khác”, một ông lão đã lớn tuổi đi tới, chắp tay nói.
Độc Cô Vấn sao có thể không biết chứ?
Cho dù Độc Cô Vấn có lòng đi chăng nữa thì gia tộc cũng sẽ không muốn nhúng tay vào những chuyện như thế này, nếu không thì địa vị của thế gia Độc Cô ở vực Diệt Vong sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
“Anh Lâm, thật lòng xin lỗi”, Độc Cô Vấn hít một hơi thật sâu, chắp tay cúi đầu xuống.
“Không sao, đây vốn là việc riêng của tôi, nếu giúp được thì cũng là vì tình cảm, còn không giúp thì cũng không có trách nhiệm”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thế gia Độc Cô chúng tôi không tiện can thiệp, nhưng nếu sau này anh Lâm cần giúp đỡ thì anh có thể cử người đến thế gia Độc Cô, Độc Cô Vấn nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ, không bao giờ từ chối”.
“Được!”
“Tạm biệt!”
Độc Cô Vấn chắp tay thêm một lần nữa, sau đó dẫn mọi người rời đi.
“Hừ! Thế gia Độc Cô đúng là nói một đằng làm một nẻo, lúc trước khi cầu xin anh Lâm đừng giết Độc Cô Vấn, bọn họ đã quỳ gối, nói rằng sẽ làm trâu làm ngựa cho anh Lâm, thế mà khi anh Lâm gặp nạn họ lại nuốt lời, thật đáng ghét!” Nam Phong tức giận nói.
“Làm trâu làm ngựa là một chuyện, chết vì việc làm đó lại là một chuyện khác, nếu như kết cục của thế gia Độc Cô là hơn một nửa các thành viên trong thế gia sẽ bị giết hoặc bị thương thì hà cớ gì họ phải làm như vậy chứ?” Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói.
Nếu không phải vì Thần Cung Thương thì thế gia Thần Cung nhất định cũng sẽ không nhúng tay vào.
Còn với các tông môn như Tường Vân Phái và Nam Ly Thành thì đó cũng chỉ là một canh bạc.
Hầu hết những người ở vùng đất Tu Di đã rời đi.
Nhưng vẫn còn hơn một nửa.
Nếu tính người của các tông môn thế tộc thì có khoảng tám mươi phần trăm người của các tông tộc vẫn còn ở đây.
Tất cả bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào Lâm Chính bằng ánh mắt cháy bỏng.
Đa phần những người rời đi đều đã tiến hành phục kích.
Những người còn ở lại đang chờ xem khi nào Lâm Chính mới rời đi.
Dẫu sao trên người Lâm Chính cũng không chỉ có mỗi Thiên Sinh Đao mà còn có Trùng Long Thích!
Mặc dù đã có các thế tộc giúp đỡ nhưng Lâm Chính cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh nhíu mày suy nghĩ tìm biện pháp đối phó.
Lúc này, Ái Nhiễm lại bước tới.
“Thần y Lâm, có lẽ chúng ta phải đi một đường khác để rời khỏi chỗ này”.
Lâm Chính giật mình, ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Cô Ái Nhiễm, cô có ý gì?”
“Thần y Lâm, có rất nhiều đường để rời khỏi vùng đất Tu Di, tôi biết một lối mòn có thể đi ra khỏi vùng đất Tu Di, có lẽ vẫn chưa có nhiều người biết tới con đường này, chúng ta hãy tập hợp mọi người lại, anh dịch dung nhanh đi, sau đó chúng ta sẽ âm thầm đi ra ngoài bằng lối mòn đó, nếu như vậy thì chúng ta sẽ giải quyết được mối nguy hiểm”, Ái Nhiễm nói.
“Hả?”
Lâm Chính ngạc nhiên nhìn Ái Nhiễm: “Còn có đường mòn ở vùng đất Tu Di hả? Sao cô phát hiện ra nó vậy?”
“Người phát hiện không phải tôi mà là người nhà của tôi, vài năm trước cả nhà chúng tôi muốn ra ngoài nhưng lại gặp phải kẻ thù buộc phải trốn trong vùng đất Tu Di, lúc đó vô tình nhìn thấy một con đường gồ ghề bị cỏ cây che phủ ở phía tây, dù nó rất khó di chuyển nhưng nếu đi qua thì chúng ta có thể rời khỏi vùng đất Tu Di”, Ái Nhiễm nghiêm túc nói.