Lâm Chính vừa bước vào Thượng Thanh Cung liền nhìn thấy một bóng dáng bay tới, lăn tới cạnh chân mình.
Anh cúi xuống nhìn. "Hồng Long sư huynh?". Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.
Anh từng gặp người này mấy lần, đó là đại sư huynh của Thượng Thanh Cung, rất có tiếng tăm ở thiên cung.
Hồng Long đi theo Nhị tôn trưởng tu luyện đã lâu, thực lực mạnh mẽ, uy vọng phi phàm.
Nhưng tại sao một đệ tử ưu tú như vậy lại ra nông nỗi này?
Hồng Long há miệng, nhưng không thốt nên lời, trong miệng toàn là máu.
Lâm Chính nhìn anh ta, rồi lại nhìn hiện trường, mơ hồ ý thức được gì đó.
Anh vội ôm Hồng Long đi vào.
"Mau khiêng Hồng Long xuống chữa trị!", Nhị tôn trưởng trầm giọng quát.
Các đệ tử lập tức luống cuống chạy tới, khiêng Hồng Long đi.
"Nhị tôn trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?", Lâm Chính đi tới, kỳ quái hỏi.
"À... không có gì..."
Nhị tôn trưởng chần chừ một lát rồi bình thản đáp.
"Không có gì?", Lâm Chính liếc mắt nhìn sàn cung điện, chỗ nào cũng có vết nứt, rõ ràng là đã đánh nhau dữ dội. Nhưng nhìn hiện trường lại rất hòa bình, không giống như có xung đột gì...
"Lâm Chính, cậu đi đâu vậy? Tại sao lại không tìm thấy cậu?", Nhị tôn trưởng hỏi.
"Ừm... tôi ở Tàng Thư Các", Lâm Chính thuận miệng đáp.
"Thế à... Cậu lại đây, tôi có mấy lời muốn nói riêng với cậu". Nhị tôn trưởng khàn giọng nói, rồi đi sang một bên.
Lâm Chính ù ù cạc cạc, nhìn Nhị tôn trưởng với ánh mắt khó hiểu, hoàn toàn không biết ông ta định làm gì.
Anh cũng đi theo. "Nhị tôn trưởng, có chuyện gì mà ông thần bí vậy?".
"Liên quan đến Hoạt Độc trên người cậu", Nhị tôn trưởng. lấy một chiếc chìa khóa ra, đưa cho Lâm Chính: "Đây là chìa khóa kho thuốc của Thượng Thanh Cung, bên trong tôi cất mấy dược liệu. Lát nữa cậu hãy đi lấy rồi sắc uống, có thể tạm hoãn Hoạt Độc trong người cậu".
"Nhị tôn trưởng, sao ông lại làm thế?", Lâm Chính lại càng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: "Đang yên đang lành, sao tôn trưởng lại đưa cái này cho tôi?".
"Có khả năng... tôi không thể giúp cậu giải độc được nữa". Nhị tôn trưởng khàn giọng đáp. "Cái gì?", Lâm Chính sửng sốt. Chỉ thấy Nhị tôn trưởng xoay người, nói với Giang Thục
Hồng: "Giảng sư Giang! Không cần đấu nữa đâu, đồ đệ của tôi không ai là đối thủ của bài! Tôi... xin nhận thua!".
"Nhị tôn trưởng, nếu đã vậy thì ông hãy tự kết thúc đi. Ông là Nhị tôn trưởng của thiên cung, chủ nhân của Thượng Thanh Cung này, chúng tôi cũng nên để lại tôn nghiêm cho ông, không khiến ông quá khó xử!".
Giang Thục Hồng bình thản nói, rồi lấy một con dao găm ra ném tới.
"Đây là dao găm của tôi!".
Nhị tôn trưởng nhặt lên, bình thản nói: "Tôi thường dùng nó để hái những loại thuốc đặc biệt".
"Ông cũng dùng nó để giết một người không nên giết, rồi đánh rơi ở Giang Hương Thư Các! Bây giờ cũng nên để nó lấy mạng ông!", Giang Thục Hồng nói.
"Không nên giết? Câu này thì tôi không đồng ý, nhưng bây giờ nói gì cũng là thừa thãi".
Nhị tôn trưởng hít vào một hơi, cầm con dao găm kia lên, chậm rãi nhắm mắt lại, rồi giơ cao con dao lên.
"Không!".
Một đám đệ tử ùa tới, giữ chặt cánh tay của Nhị tôn trưởng.
"Kéo bọn họ ra cho tôi!", Giang Thục Hồng quát. "Tuân lệnh tổng giảng sưi".
Một đám người của thư các ùa tới, kéo đệ tử của Thượng Thanh Cung ra.
Bọn họ đều dùng dược liệu đặc biệt, ai nấy mạnh mẽ vô cùng, thân thủ nhanh nhẹn, đệ tử của Thượng Thanh Cung sao có thể là đối thủ chứ?
Chẳng mấy chốc, bên cạnh Nhị tôn trưởng đã không còn bóng người.
"Nhị tôn trưởng, ra tay đi!", Giang Thục Hồng quát.
Nhị tôn trưởng không nói một lời, đâm mạnh con dao găm vào tim.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay bỗng chìa ra, giữ chặt cổ tay Nhị tôn trưởng.
Mũi dao chỉ còn cách trái tim không đến nửa ngón tay.
Nhị tôn trưởng mở bừng mắt ra, phát hiện người ngăn cản mình chính là Lâm Chính.
"Lâm Chính, cậu tránh ra!", Nhị tôn trưởng trầm giọng quát.
Nhưng Lâm Chính không buông tay, mà lớn tiếng quát: "Tất cả dừng tay!".
Hiện trường im lặng hẳn đi.
"Chàng trai, cậu muốn làm gì?", Giang Thục Hồng bình thản hỏi.
"Tôi mới đến, không biết rõ đầu đuôi sự việc, vừa rồi hỏi Lý Như sư huynh mới biết mọi chuyện. Giảng sư Giang, chẳng phải Giang Hương Thư Các phải đấu với Thượng Thanh Cung chúng tôi năm trận sao? Tại sao mới được hai trận mà bà đã ép sư phụ tôi tự vẫn rồi?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Sư phụ cậu đã nhận thua rồi!".
"Trong khế ước sinh tử không nói là có thể nhận thua! Tôi nghĩ vẫn nên đánh nốt ba trận mới hợp lý, nếu không chúng tôi không phục! Chuyện này không thể để thế được!", Lâm Chính lại nói.
Giang Thục Hồng nghe thấy thế liền bật cười.
"Cậu muốn để ba người nữa lên chịu đòn thì tôi không phản đối. Nhưng ngay cả đệ tử đứng đầu dưới trướng Nhị tôn trưởng cũng thua cuộc, thì các cậu có thể để ai đánh chứ?".
"Tôi!".
Lâm Chính thốt lên.