Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng, ánh mắt giống như sương lạnh nơi vực thẳm lướt qua đám người của Long Vương Điện.

Đám người Châu Thời Vận âm thầm nhíu mày.

Chưa có ai dám nhìn người của Long Vương Điện bằng ánh mắt đó.

“Tòa nhà đó là tao cho nổ đấy, có vấn đề gì sao?”.

Người đàn ông tóc ngắn liếc nhìn Lâm Chính, hờ hững nói.

Dường như với hắn mà nói, đây chỉ là một chuyện không đáng nhắc tới.

Lâm Chính sầm mặt, trong mắt tràn ngập lửa giận.

“Mày có biết tòa nhà đó để làm gì không?”, Lâm Chính hỏi.

“Không biết, cũng không cần phải biết! Tòa nhà đó rất quan trọng với mày sao?”, người đàn ông tóc ngắn tỏ ra không quan tâm.

“Tòa nhà đó đối với tao mà nói không có gì quan trọng, nhưng đối với người bị thương ở Dương Hoa và cả Giang Thành này lại vô cùng quan trọng. Đó là một khu bệnh viện nội trú, hễ là người đến học viện Huyền Y Phái khám bệnh đều có thể miễn phí nhập viện dưỡng bệnh ở đây. Nhưng vì bọn mày mà bây giờ bọn họ không thể vào ở phòng mới xây, chỉ có thể ở đầu đường xó chợ, không có được hoàn cảnh chữa trị tốt, thậm chí vì vậy mà bệnh tình xấu đi, bọn mày hiểu không?”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

Tòa nhà đó là chính phủ Long Quốc tài trợ xây dựng, Lâm Chính định dùng nó làm phúc lợi y tế miễn phí cho người bệnh ở Giang Thành và các nơi trên toàn quốc đến học viện Huyền Y Phái khám bệnh sử dụng.

Nhưng vì sự lỗ mãng của đám người này, nó đã bị phá hoại.

Cho dù chính phủ Long Quốc có sẵn sàng đầu tư xây dựng lại, nhưng thời gian thi công kéo dài sẽ khiến nhiều người bệnh không thể kịp thời tĩnh dưỡng trong thời gian sớm nhất. Trị bệnh không thể trì hoãn, ai sẽ chịu trách nhiệm cho vấn đề xảy ra trong thời gian đó?

Chuyện này chắc chắn cũng sẽ tăng thêm khối lượng công việc cho các nhân viên trong học viện.

Sau trận chiến với Thiên Ma Đạo, nhân viên và bác sĩ các cấp trong học viện hầu như phải làm việc suốt ngày suốt đên, đâu thể chịu nổi sự giày vò của đám người này?

Châu Thời Vận sững sờ, người đàn ông tóc ngắn vẫn giữ bộ dạng không quan tâm, hờ hững nói: “Thần y Lâm, đó là chuyện của mày, không liên quan đến bọn tao! Tòa nhà đó chỉ là lời cảnh cáo của Long Vương Điện với mày mà thôi! Nếu mày có gì bất mãn thì có thể tìm Long Vương Điện bọn tao, bọn tao chờ đón mày bất cứ lúc nào”.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn bọn họ: “Nếu vậy, bây giờ tao chỉ có thể tìm bọn mày thôi đúng không?”.

“Đương nhiên!”.

Người đàn ông nhún vai: “Thế này vậy, nếu mày có thể đánh thắng tao, tao sẽ đền lại cho mày tòa nhà đó! Nếu mày thua thì tao cũng không làm khó mày, chỉ cần quỳ xuống dập đầu, xin lỗi Long Vương Điện bọn tao, chuyện này sẽ kết thúc ở đây! Thế nào?”.

“Chơi có hơi bảo thủ rồi”.

Lâm Chính lắc đầu.

“Bảo thủ?”, người đàn ông đó ngạc nhiên.

“Thế này vậy, nếu tao thắng, bọn mày phải ở lại xây lại mười khu viện nội trú cho tao! Đừng lo vấn đề đất đai, đất ở học viện này dư sức”, Lâm Chính nói.

“Mày nói gì?”.

“Dám bảo bọn tao xây nhà cho mày? Mày tưởng bọn tao là ai? Nông dân bình thường à?”.

“Mày coi thường bọn tao à?”.

Vài người nổi giận, cảm thấy bị sỉ nhục.

“Không phải tao xem thường bọn mày, ngược lại hình như bọn mày xem thường nông dân bình thường nhỉ?”.

Lâm Chính nói: “Bọn mày nghĩ nông dân thì thấp kém hơn bọn mày sao? Bọn mày nghĩ bọn mày thượng đẳng hơn người khác sao? So với nông dân, ngoài chút quyền cước màu mè ra thì bọn mày còn biết cái gì? Không phải ba đời trước bọn mày cũng là con của nông dân hay sao? Bọn mày đắc ý cái gì?”.

“Mày…”.

Châu Thời Vận tức đến mức nghẹn họng.

“Được rồi”.

Người đàn ông tóc ngắn ngắt lời hắn, nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, bọn tao có thể đồng ý với những gì mày nói, nhưng nếu mày thua thì sao? Dập đầu xin lỗi hình như không tương đương với cái giá của bọn tao nhỉ?”.

“Tao thua thì tao sẽ tự sát trước mặt người của Long Vương Điện, lấy cái chết tạ tội!”, Lâm Chính nói.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều giật mình.

“Thần y Lâm!”.

“Chủ tịch Lâm!”.

Người bên cạnh kinh ngạc kêu lên, muốn khuyên nhủ Lâm Chính.

Lâm Chính vung tay lên, ra hiệu bọn họ đừng nói gì nữa.

Châu Thời Vận và những người khác cũng bị dọa sợ, không tin nổi nhìn anh.

“Thần y Lâm, không cần phải chơi lớn vậy chứ?”.

Người đàn ông tóc ngắn nhíu mày, vẻ mất tập trung cũng dần biến mất.

Bọn họ đến đây chỉ muốn đòi một lời giải thích, bảo vệ tôn nghiêm của Long Vương Điện, nhưng bọn họ không ngờ phản ứng của thần y Lâm lại thái quá như vậy.

Chẳng lẽ thật sự chỉ vì một tòa nhà?

“Nếu bọn mày sợ thì có thể chọn xây nhà luôn”, Lâm Chính nói.

“Sợ? Làm gì có chuyện đó? Mặc dù Long Vương Điện thành lập không lâu, nhưng bọn tao tung hoành ở ngoại vực, đi đến đâu thắng đến đó, người ngoại vực nghe tiếng đã sợ, làm gì có chuyện bọn tao sợ một thần y Lâm nho nhỏ như mày?”.

Người đàn ông tóc ngắn cười nhạt, vung tay: “Tản ra! Tao sẽ chơi cùng kẻ này!”.

Người ở phía sau lập tức lùi ra.

“Tránh ra đi, sơ tán khu vực này”, Lâm Chính nói.

“Được!”.

Từ Thiên vội vàng đi sắp xếp.

Sở Thu dẫn theo mọi người lùi ra.

“Tử Long Nhất, anh phải cẩn thận đấy! Thần y Lâm vừa mới đánh bại đạo chủ Thiên Ma Đạo, tiêu diệt Thiên Ma Đạo, cũng có chút thực lực, tuyệt đối không được sơ ý. Nếu thua, chuyện này đồn ra ngoài, chúng ta sẽ làm mất mặt Long Vương Điện. Đến lúc đó, chúng ta còn mặt mũi nào về Long Vương Điện?”.

Châu Thời Vận đến gần, nhỏ giọng nói mấy câu.

Người đàn ông tóc ngắn được gọi là Tử Long Nhất nhếch khóe miệng, lộ vẻ khinh thường: “Nếu thua người này thì còn về Long Vương Điện làm gì nữa? Chi bằng ở lại đây thành thật xây nhà cả đời cho hắn được rồi!”.

“Hả…”.

Châu Thời Vận á khẩu.

“Thần y Lâm, đừng lãng phí thời gian, mau ra tay đi. Bọn tao không có thời gian để dây dưa với mày!”.

Tử Long Nhất chắp tay sau lưng, hờ hững nhìn Lâm Chính, từ đầu tới cuối đều mang vẻ thờ ơ như vậy.

Lâm Chính lặng lẽ quan sát Tử Long Nhất, cũng không dám sơ ý.

Theo lý mà nói, Tử Long Nhất có lẽ cũng đã nghe về chuyện anh tiêu diệt Thiên Ma Đạo, thế mà còn dám buông lời ngông cuồng, chứng tỏ hắn có chỗ dựa.

Phải thử xem những cao thủ đến từ ngoại vực này có gì đặc biệt.

Lâm Chính cất bước đi về phía Tử Long Nhất, đồng thời sử dụng sức mạnh phi thăng dồi dào trấn áp Tử Long Nhất.

“Sức mạnh phi thăng thật là lợi hại!”.

Tử Long Nhất kinh ngạc, không tin nổi nhìn Lâm Chính.

Hiển nhiên, hắn không ngờ khí kình của Lâm Chính lại thần kỳ như vậy.

Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn, nhìn chằm chằm Lâm Chính, không dám sơ ý chút nào nữa.

Ngay khi Lâm Chính đến gần.

Vù!

Cuối cùng Tử Long Nhất cũng hành động.

Một cánh tay của hắn đánh trực diện Lâm Chính.

Quyền như sấm chớp, tốc độ cực nhanh.

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

Anh có thể khẳng định Tử Long Nhất không hề có sức mạnh phi thăng!

Suy cho cùng, không phải ai cũng có sức mạnh này, dù cho Long Vương Điện mạnh thế nào đi nữa.

Nhưng ngay cả khi không có sức mạnh phi thăng, một quyền của Tử Long Nhất cũng không đơn giản, bất kể là tốc độ hay là sức mạnh đều khiến người ta chấn động.

Lâm Chính vung tay, chuẩn bị đỡ một quyền đó.

Nhưng giây sau.

Vèo!

Quyền phong đột nhiên thay đổi, cánh tay Tử Long Nhất giống như rắn linh hoạt biến hóa, nắm đấm vốn nhắm tới tim Lâm Chính đột nhiên chuyển hướng tấn công bụng anh…

Thật là nhanh!

Thật là quỷ quái!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK