Tử Vực.
Lúc này, tất cả mọi người, bao gồm cả Đại nguyên trưởng, đều đang có mặt ở sảnh đường, ai nấy quỳ dưới đất, nặng nề dập đầu xuống, không dám ngẩng lên.
Cả sảnh đường im phăng phắc.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Vù!
Một tiếng phá không vang lên.
Sau đó, một luồng khí trường kỳ diệu bao trùm lấy sảnh đường.
"Tất cả ngẩng mặt lên nói đi".
Bên trên không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người mặc bào vàng, bình thản lên tiếng.
"Cảm ơn vực chủ".
Đám Đại nguyên trưởng run rẩy đáp lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vực chủ bình thản liếc nhìn bọn họ, khuôn mặt không chút gợn sóng.
Đại nguyên trưởng lại vội vàng dập đầu, run rẩy nói: "Vực chủ, chúng tôi đã phạm đại tội tày trời, xin vực chủ hãy trách phạt!".
"Tôi đã biết chuyện cả rồi, Đại nguyên trưởng, chuyện này không phải lỗi của ông, ông cũng là nghĩ cho Tử Vực chúng ta! Bổn vực chủ không trách ông nữa!".
"Cảm ơn vực chủ".
Đại nguyên trưởng thở phào nhẹ nhõm, vô cùng cảm kích, nhưng ông ta nhanh chóng nhớ ra gì đó, lại vội ôm quyền: "Vực chủ, hiện giờ Thiên Ma Đạo đã bị xóa sổ, đạo chủ cũng bị thần y Lâm Giang Thành giết chết, chắc chắn không lâu nữa, thần y Lâm Giang Thành sẽ đích thân dẫn theo cao thủ đến tính sổ với Tử Vực chúng ta! Chúng ta phải ứng phó sao đây?".
"Ngay cả Thiên Ma Đạo cũng không ngăn cản được thần y Lâm, chỉ sợ Tử Vực chúng ta lại càng khó".
"Nghe nói thần y Lâm Giang Thành có thù tất báo, ai mà chọc vào cậu ta thì cậu ta đều không bỏ qua! Tử Vực chúng ta vượt qua kiếp nạn này kiểu gì đây?".
"Lần này e là khó lắm".
Sắc mặt của những người khác rất khó coi, xì xào bàn tán.
Bầu không khí sợ hãi bao trùm sảnh đường.
Vực chủ im lặng nhìn mọi người, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Lúc trước các ông đến Thiên Ma Đạo giết thần y Lâm có bị nhận ra không?".
"Việc này... Dương Hoa có người nhận ra tôi", Đại nguyên trưởng ngập ngừng một lát rồi đáp.
"Vậy thì kẻ địch lớn nhất của chúng ta hiện giờ không phải thần y Lâm mà là chính quyền Long Quốc".
Vực chủ lắc đầu.
Hơi thở của Đại nguyên trưởng trở nên run rẩy: "Ý của vực chủ là..."
"Thần y Lâm là long soái thứ tư của Long Quốc, thân phận đặc biệt, tuy không nắm binh quyền, nhưng danh hiệu còn đó. Tử Vực chúng ta giết thần y Lâm chính là giết long soái của Long Quốc! Chuyện này nghiêm trọng hơn Dương Hoa nhiều!".
Vực chủ đứng dậy, mặt không cảm xúc nói: "Nếu vậy thì Tử Vực chúng ta không còn chốn dung thân ở Long Quốc nữa rồi".
"Hả?".
"Vậy... vực chủ, chúng ta phải làm sao đây?".
"Long Quốc rộng lớn như vậy mà không có chỗ cho chúng ta dung thân sao?".
Mọi người run lẩy bẩy, hồn vía lên mây.
"Các ông cứ bình tĩnh, bổn vực chủ đã có cách đối phó rồi".
Vực chủ bình thản nói: "Bổn vực chủ chuẩn bị rời khỏi Tử Vực hai ngày, các ông hãy mau chuẩn bị đi. Nếu thần y Lâm đến, thì các ông hãy đi mời một người ra mặt, người này có thể xoa dịu thần y Lâm, khiến cậu ta không ra tay với Tử Vực".
"Ý vực chủ là ai vậy?", Đại nguyên trưởng vội hỏi.
"Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa!", vực chủ bình thản đáp.
"Mạc Khinh Vũ?".
Đại nguyên trưởng thất thanh kêu lên.
…
Sau khi dẫn quân trở về Giang Thành, Lâm Chính không lập tức tới tìm Tử Vực tính sổ.
Dù anh biết Tử Vực có ý đồ đánh lén anh.
Dù sao trong trận chiến này, phía Dương Hoa cũng tổn thất nặng nề, một nửa người Dương Hoa chết và bị thương.
Lâm Chính thậm chí còn không kịp trị thương cho bản thân, đã vội vàng đi cấp cứu cho những người đã chết trận.
Vì vậy, mấy ngày nay anh đều ở học viện Huyền Y Phái.
Sau khi trở về, Mã Hải liền điều động tài nguyên của Dương Hoa để trùng tu học viện Huyền Y Phái.
Nhưng lần này tổn thất quá nghiêm trọng, cộng thêm gần đây tài chính của công ty Dương Hoa xảy ra vấn đề, nguồn vốn thiếu hụt, nên công tác xây dựng rất chậm chạp.
"Chủ tịch Lâm!".
Ngày thứ ba, Mã Hải vẫn đang bị thương đã đến học viện Huyền Y Phái, tìm gặp Lâm Chính đang có vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
"Mã Hải, xảy ra chuyện gì vậy?".
Lâm Chính ngồi xuống ghế, tự đâm một châm cho mình, yếu ớt hỏi.
"Nguồn vốn của công ty có vấn đề rồi, sợ rằng công tác xây dựng lại học viện phải chậm chút".
Mã Hải nhỏ giọng đáp.
Lâm Chính nhíu mày không nói gì.
Mã Hải đã nói từ trước lợi ích kinh tế gần đây của Dương Hoa không khởi sắc, dù sao Lâm Chính cũng coi Dương Hoa là cơ quan từ thiện chứ không phải công ty kiếm lợi nhuận chính quy.
"Ông có ý gì hay không?".
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
"Chủ tịch Lâm, có lẽ... chúng ta có thể xin Thương Minh giúp đỡ".
Mã Hải chần chừ một lát rồi dè dặt nói.
"Thương Minh?".
Lâm Chính trầm ngâm một lát, khàn giọng đáp: "Tôi nghe nói lần này Thiên Ma Đạo tấn công, đại hội không hề ra tay, mà đóng cửa quan sát, chắc là cũng có thành kiến với chúng ta. Thương Minh trực thuộc đại hội, chỉ sợ sẽ không giúp đỡ".
"Nhưng hiện giờ chúng ta rất cần có người đầu tư", Mã Hải thở dài nói.
"Tôi sẽ nói chuyện với chính quyền Long Quốc, dù sao nguồn vốn chữa trị sau trận chiến này cũng là chúng ta bỏ ra, có lẽ chính quyền sẽ hỗ trợ một chút", Lâm Chính đáp.
Mã Hải gật đầu, cũng chỉ đành vậy.
"Chiến sự Bắc Cảnh đang nguy cấp, chính quyền Long Quốc lấy đâu ra tiền để hỗ trợ cho các cậu chứ? Tôi thấy cậu vẫn nên bỏ bớt sĩ diện, đến tìm Thương Minh đi".
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.
Lâm Chính quay sang nhìn, không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy một tuyệt đại mĩ nhân giống như đóa sen bước vào học viện.
"Bạch Họa Thủy? Là bà?".