Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của Tường Vân Phái một lúc sau mới giúp Trương Chính Phong tỉnh lại được.

“Chưởng môn không sao chứ?”, đám đông vây quanh ông ta vừa châm cứu vừa xoa bóp.

Trương Chính Phong từ từ mở mắt. Trương Kỳ đã quỳ xuống trước mặt ông ta.

“Bố, con xin lỗi...”, Trương Kỳ khổ sở nói.

Trương Chính Phong nhìn Trương Kỳ. Ông ta định nói gì đó xong lại thôi: “Thôi bỏ đi, cũng chẳng có gì. Tốn thì tốn thôi. Con có thể thăng cấp, bố rất mừng. Vậy thì hãy nắm lấy cơ hội hiếm có này đi”.

“Bố yên tâm, con nhất định sẽ nổ lực giành vị trí cao cho lần này”.

“Được được”, Trương Chính Phong gật đầu, cố nặn ra một nụ cười.

Mặc dù khó khăn nhưng dù sao con trai mình cũng đã vào được vòng hai rồi. Nếu có thể xếp trong top 100 thì cũng coi như khá ổn. Nếu xếp trong top 50 thì thì bỏ ra số đan dược đó cũng là đáng mà.

Chỉ đáng tiếc có thể vào được top 50 có kẻ nào không phải yêu nghiệt đâu Với trình độ của con trai mình thì thật sự chưa là gì.

“Chưởng môn, dù sao thì A Kỳ cũng thăng cấp rồi, đan dược có đưa hay không vẫn do chúng ta quyết. Tôi thấy, những thứ này chúng ta không nên đưa. Cậu ta là đại diện của Thanh Huyền Tông thì làm gì được chúng ta chứ?”, lúc này một trưởng lão khác bước tới nói.

“Đúng vậy chưởng môn. Một mình cậu ta làm gì nổi chúng ta. Không đưa là được”

“Mấy nghìn đan dược cực phẩm đấy, chúng ta mà đưa thì khác gì bị rút cạn tủy. Sao có thể chứ?”

Những người khác cũng lên tiếng. Nhưng Trương Chính Phong chỉ im lặng: “Vậy sao có thể? A Kỳ đã hứa với người ta thì chúng ta phải làm theo. Huống hồ vừa rồi sự việc trong mê cung mọi người không thấy sao? Người ta đã cố tình tha mạng cho A Kỳ rồi. Vốn có thể giết mà lại đi tha cho thằng bé, hơn nữa còn đưa Thông Quan Châu cho nó. Người ta làm vậy, sao chúng ta có thể trả thù được? Danh tiếng của Tường Vân Phái chẳng phải sẽ bị tiêu hủy sao?”

“Thế nhưng...”, đám người kia còn định nói gì đó thì Trương Kỳ đã lên tiếng: “Thưa bố, thưa các vị trưởng lão, thực ra nhất định phải giao số đan dược đó”.

“Tại sao?”, đám đông đều đổ dồn ánh mắt về phía Trương Kỳ.

“Bởi vì anh Lâm sợ chúng ta sẽ lật mặt nên đã bắt bọn con dùng thuốc rồi. Nếu như không dùng giao đan dược thì con sẽ không lấy được thuốc giả”, Trương Kỳ cười khổ.

“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng.

Dù sao thì đúng là Trương Kỳ cũng có được lợi lạc. Mà không chỉ có Trương Kỳ, ngay cả Sở Thu cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Sơn trang Vân Tiếu rõ ràng là hào phóng hơn cả Tường Vân Phái. Sau khi nghe tin trang chủ không nói gì, cứ thế cử người đi lấy đan dược, đồng thời đưa Sở Thu bái kiến Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính đang ở trong Thanh Huyền Tông nghỉ ngơi. Sau khi biết sự việc xảy ra trong mê cung thì Ái Nhiễm và tông chủ tỏ ra vô cùng lo lắng. Người của Tường Vân Phái cũng đồng loạt có mặt.

“Tông chủ, thật vinh dự”, Trương Chính Phong mỉm cười chắp tay.

“Trưởng chưởng môn, vinh hạnh! Sớm nghe danh Trương Chính Phong anh tài từ lâu nay được gặp quả đúng như lời đồn”, tông chủ cũng ngạc nhiên. Vội vàng đáp lễ.

Thanh Huyền Tông sa sút lúc này đến cả Tường Vân Phái còn không bằng. Giờ người đứng đầu của một tông môn có mặt thì đương nhiên là cảm thấy vinh dự rồi.

“Tông chủ quá khen. Lần này tới đây là vì muốn gặp cậu Lâm, không biết có tiện hay không?”, Trương Chính Phong mỉm cười nói.

“Cậu Lâm...cậu xem”, tông chủ không dám quyết, vội vàng nhìn Lâm Chính. Lúc này ông ta trở nên khách khí với Lâm Chính vô cùng.

“Trương chưởng môn tới là bàn về chuyện đan dược đúng không?”, Lâm Chính mở mắt mỉm cười.

“Chào cậu Lâm. Cậu nói đúng, lần này tôi tới đúng là vì chuyện đan dược. Đương nhiên, lần này tôi đưa cả con trai tới để cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì tôi e rằng con trai tôi đã lành ít dữ nhiều và không thể thăng cấp được nhanh như vậy rồi”, Trương Chính Phong mỉm cười.

“Không cần cảm ơn tôi. Tôi và Trương Kỳ cũng coi là giao dịch thôi”.

Lâm Chính lấy ra một bao bột, nói: “Pha nước uống tầm nửa tiếng thì sẽ giải được độc trên người”.

“Nhưng tôi không mang nhiều đan dược cực phẩm như thế bên người. Cậu Lâm cũng biết đấy, từng đó đan dược thì không phải con số nhỏ. Chúng tôi phải về bẩm báo với tông môn đã”.

“Không sao, chúng ta có thể giải độc trước nhưng cần hai người lập một biên bản và mời phía bên chức trách làm chứng. Tôi nghĩ có họ thì mọi người sẽ không nuốt lời đâu”, Lâm Chính nói.

“Haha về điểm này thì cậu Lâm cứ yên tâm. Tường Vân Phái chúng tôi dù không phải là tông phái lớn nhưng về vấn đề tín nhiệm thì hoàn toàn có thể yên tâm. Chúng tôi tuyệt đối không nuốt lời. Còn về biên bản cũng không thanh vấn đề, tôi sẽ đích thân cùng cậu tới lầu các, tìm vài vị đại nhân để họ làm chứng”, Trương Chính Phong cười.

“Được”.

Đối với sự việc này, Lôi Trạch Thiên Các đương nhiên sẽ không ra mặt mà sẽ chỉ người có địa vị thấp hơn xíu làm đại diện. Lâm Chính hứa sẽ bỏ ra 500 viên đan dược cấp phẩm làm phí dùng, điều này khiến đám người đi làm đại diện sướng điên nên vỗ ngực đồng ý ngay: “Nếu có kẻ nào dám nuốt lời thì cứ giao cho chúng tôi. Người của Lôi Trạch chắc chắn sẽ khiến họ đẹp mặt. Vì dù sao điều này cũng liên quan tới danh tiếng của Lôi Trạch mà”.

Người của Lôi Trạch lên tiếng đương nhiên là sự việc sẽ dễ xử lý hơn nhiều. Sau khi đám người Tường Vân Phái đi khỏi thì người của sơn trang Vân Tiếu cũng vội vàng có mặt.

Nhưng điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên là so với Tường Vân Phái thì thái độ của sơn trang Vân Tiếu càng cung kính hơn: "Cậu Lâm, biên bản không cần đâu, chúng tôi đã cho người về tông môn lấy đan dược rồi. Sơn trang của chúng tôi ở gần đây, một lúc là sẽ mang đan dược tới ngay", trang chủ Vân Tiếu cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK