Kiếm khí đột ngột khiến người khác không kịp đề phòng.
Thủ vệ đó đã bao giờ thấy binh khí quỷ dị như thế đâu?
Năm ngón tay ông ta đều gãy, máu trào ra.
Tào Tùng Dương mừng rỡ, vội vàng đâm kiếm về phía trước.
Trường kiếm thủy tinh không còn bị ràng buộc đâm vào ngực người đó thế như chẻ tre.
“Hay!”.
Nhóm người Nguyên Tinh từ phía sau ùa tới bao vây thủ vệ đó, lưỡi kiếm sắc bén đâm tới.
Phập!
Phập!
Phập!
…
Lưỡi kiếm sắc bén của mọi người đâm vào trong cơ thể của thủ vệ cấm địa như dự liệu.
Cơ thể ông ta bị đâm thành mười mấy lỗ, nhìn mà kinh hãi.
Sĩ khí bên phía Dương Hoa tăng cao.
Hóa ra đám người Thiên Ma Đạo cũng không phải tồn tại vô địch đối với bọn họ!
Có lẽ bọn họ có thể đánh lùi được kẻ địch!
Nhưng giây lát sau, thủ vệ cấm địa bị đâm thủng trăm nghìn lỗ đột nhiên cử động, đánh một chưởng vào ngực Tào Tùng Dương.
Ầm!
Tào Tùng Dương lập tức bay ra xa, nôn ra máu, đập mạnh người xuống đất, không thể đứng dậy được.
Định thần nhìn lại, một khoảng lớn trên ngực ông ta đã lõm xuống.
“Tào đại nhân!”.
Mọi người chạy tới đỡ ông ta dậy.
Nguyên Tinh kinh ngạc, rút kiếm định chém đầu của thủ vệ cấm địa kia, nhưng không kịp nữa.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Khí đen xung quanh thủ vệ cấm địa hóa thành những bàn tay đáng sợ, đánh lên người bọn họ.
Tất cả đều bị đánh bay, không ai thoát khỏi.
Có người còn bị đánh nát nội tạng mà chết.
Người có thực lực mạnh như Nguyên Tinh cũng không chịu nổi đòn tấn công của đối phương, ngực chảy máu, bị thương nặng ngã xuống đất, không dậy nổi nữa.
Ai ai cũng kinh hãi.
Thủ vệ cấm địa lại hờ hững nhìn người ở bên dưới, sau đó chậm rãi đưa tay, rút đao kiếm đâm trên người ra.
Sau khi đao kiếm được rút hết ra, những chỗ bị thương trên cơ thể ông ta trào ra cả cột máu, nhìn mà ghê rợn.
Nhưng cột máu chỉ phun trào ba tích tắc rồi dừng lại, không tiếp tục chảy ra nữa.
Sau đó, những vết thương đều lành lại nhanh chóng.
Chưa tới mấy phút, tên thủ vệ cấm địa đó đã không còn thương tích gì nữa…
“Sao có thể?”.
Nguyên Tinh mở to mắt, không tin nổi.
“Thái thượng trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
Người của Đông Hoàng Giáo run rẩy hỏi.
“Dùng vũ khí laser chặn bọn họ, những người khác… chạy ra khỏi đây từ cửa sau… nhanh!”.
Nguyên Tinh vừa nôn ra máu vừa hét lên.
Ông ta biết bọn họ không thể đối kháng với những thủ vệ cấm địa này, cứ chém giết nhau thì chỉ có đường chết.
Cách tốt nhất bây giờ chỉ có chạy trốn.
Nếu còn ngoan cố chống cự, Dương Hoa có nhiều người chăng nữa cũng không đủ để đám người kia giết.
Bọn họ vội vàng lùi về sau, chạy về phía phòng nghiên cứu.
Từ Chính và những người khác đã được sắp xếp di dời từ trước.
Bây giờ trong học viện Huyền Y Phái chỉ còn lại nhân viên chiến đấu.
Vài người của Cổ Phái đã vào chỗ, nhận được mệnh lệnh của Nguyên Tinh thì lập tức khởi động vũ khí laser.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù…
Những chùm tia laser bắn về phía tám thủ vệ cấm địa.
Bước chân của tám người chậm lại.
“Sức mạnh thật kỳ lạ!”.
“Hừ, chỉ là trò vặt vãnh mà thôi!”.
Hai thủ vệ cấm địa đi ra phía trước bọn họ đều cảm thấy chấn động.
Soạt!
Ma khí đen kịt bay ra, hóa thành hai tấm khiên hình thoi, đẩy về phía trước.
Những tia laser bắn vào khiên lập tức bị đánh bật ra.
Khiên cũng không cầm cự được bao lâu, chẳng mấy chốc đã bị vũ khí laser đánh cho tan vỡ.
Nhưng trước khi nó kịp nổ tung thì đã có khiên khác được lấy ra chống đỡ.
Nhờ sự chống đỡ của khiên, tám thủ vệ cấm địa đã đến gần nơi lắp đặt vũ khí laser.
“Không hay!”.
“Chạy!”.
Người của Cổ Phái đang điều khiển vũ khí hoảng sợ, vội vàng ôm đầu bỏ chạy.
Một giây sau.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù…
Tất cả đều bị ma đao chém đến mức xương vốt vỡ nát mà chết.