Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con đường này nối liền từ cổng vào vực Diệt Vong đến nơi trú quân của liên minh Thanh Huyền.

Công năng chính của nó là để thuận lợi cho việc Lâm Chính vận chuyển dược liệu từ liên minh Thanh huyền đến Giang Thành, tiện cho việc Học viện điều chế thuốc kiếm tiền.

Dĩ nhiên, con đường này cũng là tuyến đường chính để các thành viên của liên minh Thanh Huyền trở về nơi trú quân.

Tất cả các con đường ở vực Diệt Vong đều được hình thành một cách tự nhiên, nhiều người đi qua là tạo thành đường.

Không có ai bỏ ra một số tiền khổng lồ để làm nên một con đường nhựa như Lâm Chính cả, con đường này cũng là đường cao tốc duy nhất của vực Diệt Vong.

Lâm Chính nóng lòng trở về nên đã đi đường vòng từ bên này, như vậy có thể tránh việc phải trèo đèo lội suối.

Trên người anh vẫn còn băng tuyết chưa kịp tan, một người một ngựa chạy như bay đến.

Nhìn thấy đoạn đường này chật ních người đang đứng, anh cau mày, phóng ngựa về phía trước.

“Có chuyện gì vậy?”

Vu Hồng bước ra từ trong đám người, cau mày lại.

“Vu Hồng đại nhân, có người đang đến, cô nhìn thử xem người đó có phải là người của liên minh Thành Huyền hay không? Nếu phải thì chúng ta cùng làm thịt hắn luôn nhé?”

Mãn Mục mỉm cười nói.

“Hầu như người đi trên con đường này đều là người của liên minh Thanh Huyền, người đó chắc chắn là người của liên minh Thanh Huyền, để tôi xem thử người đó là ai, nếu người đó có chút địa vị hay thân phận ở trong liên minh Thành Huyền, có lẽ chúng ta có thể xúi giục”.

Vu Hồng lạnh lùng nói.

“Hừ, nếu không vì lo lắng Lôi Trạch Thiên Các và Càn Khôn Thiên Địa sẽ tấn công, thì chúng tôi đã tiêu diệt liên minh Thanh Huyền từ lâu rồi, đâu phải phiền phức như vậy chứ?”

Mãn Mục cười khinh bỉ.

Vu Hồng không trả lời mà bước đến gần người đó, im lặng nhìn theo bóng người đang đến gần.

Nhưng khi người đó càng lúc càng đến gần, vẻ mặt của Vu Hồng cũng càng tái mét.

Cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Hồng đã vô cùng tái nhợt, những giọt mồ hôi to bằng hạt đầu chảy ròng ròng trên mặt.

“Vu Hồng đại nhân, cô sao vậy?”

Mãn Mục cau mày nhìn Vu Hồng, lại thấy cơ thể cô ta đang run lên nhè nhẹ.

Lâm Chính kéo dây cương, lập tức đứng trước mặt mọi người.

Anh ngửi thấy mùi máu tanh rất nồng.

“Vu Hồng, sao cô lại ở chỗ này?”

Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

“Tôi... tôi...”

Vu Hồng không ngừng run rẩy, há miệng ra nhưng lại không nói được câu nào.

“Là chồng đúng không? Chồng ơi, là giọng của anh đúng không?”

Lúc này, từ phía sau đám đông vang lên một tiếng nỉ non rất yếu ớt.

Mặc dù không lớn nhưng Lâm Chính lại nghe thấy rất rõ ràng.

Đó là giọng nói của Nam Hạnh Nhi sao?

Vẻ mặt của Lâm Chính lập tức tối sầm lại, nhanh chóng thúc ngựa đi về phía trước.

“Vu Hồng đại nhân, rốt cuộc hắn là ai vậy?”

Mãn Mục thấy Vu Hồng không dám nói lời nào, lập tức cảm thấy bực bội, lại thấy Lâm Chính không để ý tới bọn họ mà muốn đi xuyên qua đám người, hắn hừ một tiếng, rồi nói: “Giết hắn!”

Vèo vèo vèo...

Ngay lập tức, những người ở xung quanh lao tới, đâm những cây kiếm sắc bén về phía Lâm Chính.

Keng! Keng! Keng! Keng...

Âm thanh của rất nhiều vật bằng sắt va vào nhau vang lên.

Mãn Mục ngẩn ngơ.

Mọi người ở xung quanh đều há hốc mồm.

Chỉ thấy bảy tám cây kiếm sắc bén đều đâm vào người của Lâm Chính, nhưng chúng lại không thể xé nát cơ thể của anh.

“Cơ thể người này bằng kim cương sao?”

Mãn Mục há hốc mồm.

Lâm Chính cau mày, nhìn xung quanh một vòng, dường như đã đoán ra được điều gì đó.

Cơ thể anh hơi run lên.

Bùm bùm bùm...

Tất cả lưỡi kiếm sắc bén ở trên người anh đều phát nổ.

Lưỡi kiếm vỡ vụn rơi khắp nơi trên mặt đất, những người ở xung quanh lại bị một luồng khí đáng sợ đẩy lùi.

Xung quanh Lâm Chính trở thành khu vực chân không.

“Hả?”

Mọi người không thể tin được.

Mãn Mục lấy lại tinh thần, ý thức được đây là một người rất khó nhằn, hắn rút một thanh đao dài ra, chuẩn bị dẫn mọi người tấn công.

Nhưng Lâm Chính lại phớt lờ họ mà thúc ngựa đi đến bên cạnh Nam Hạnh Nhi đang bê bết máu.

Vẻ mặt của hai gã đàn ông vạm vỡ đang định làm nhục Nam Hạnh Nhi bỗng tối sầm, giận dữ lao tới.

Nhưng vào giây tiếp theo.

Leng keng!

Hai lưỡi kiếm bằng băng đung đưa, ngay lập tức gặm nhấm hai người họ.

Thi thể hai kẻ đó lập tức biến thành ngàn mảnh vụn, rơi xuống đất, chết thảm.

Tất cả mọi người đều hít thở không thông, da đầu tê dại.

Bọn họ không nhìn thấy Lâm Chính đã ra tay như thế nào, mà chỉ thấy hai người kia chết tức tưởi...

“Là chồng sao? Thật sự là anh sao? Mình không gặp ảo giác nhỉ? Tốt quá rồi, tốt quá rồi...”

Nam Hạnh Nhi hé mắt ra, một tay vẫn cầm lấy con dao gãy kề lên cổ.

Cô ta đang định tự sát trước khi bị xâm hại để không phải chịu đựng sự nhục nhã đó.

Lúc này lại nhìn thấy Lâm Chính xuất hiện, cô ta không thể cầm cự được nữa, hai tay buông lỏng, cả người mềm nhũn ngã ra đất, ngất lịm.

Lâm Chính nhìn chằm chằm vào Nam Hạnh Nhi vừa ngã xuống đất và nhóm nữ vệ đang hấp hối, anh im lặng một lúc lâu rồi từ từ xoay người lại nhìn về bên này.

“Vu Hồng, cô lại đây”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK