“Thái Thiên Võ Thần đến rồi?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, lập tức hỏi.
Ngự Bích Hồng muốn giải thích gì đó thì nhìn thấy một đôi binh sĩ chạy tới từ con đường rộng rãi trước mặt, cô ta lập tức quay người xuống ngựa, dắt thiên mã đến bên cạnh Lâm Chính.
“Đại nhân, Thái Thiên Võ Thần chưa đến, nhưng mệnh lệnh của của ông ta đến rồi!”, Ngự Bích Hồng nói.
“Mệnh lệnh của ông ta? Chẳng lẽ… là tiếng chuông lúc nãy?”.
“Không sai! Đó là chuông Võ Thần, chỉ khi Võ Thần truyền đạt mệnh lệnh mới vang lên. Chuông kêu tổng cộng sáu lần có nghĩa là mệnh lệnh của Võ Thần thứ sáu Thái Thiên Võ Thần đã truyền ra”.
“Màu mè vậy sao?”.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Lúc này, các binh sĩ chạy tới xếp thành hai hàng trước cửa, một người giống như binh trưởng chắp tay đứng ở giữa cửa, hô lên: “Phụng lệnh của Võ Thần thứ sáu Thái Thiên Võ Thần, từ hôm nay trở đi phải điều tra nghiêm ngặt người vào thành. Tội phạm truy nã Lâm Chính sát hại người hầu của Võ Thần, tàn sát Khinh Liên Cung, trấn Sơn Hà, tội ác cùng cực. Nếu ai biết tin thì hãy thông báo ngay cho chúng tôi, nếu có người biết tin mà không báo, giết không tha!”.
Giọng nói đó vang lên, chẳng mấy chốc lại có hai binh sĩ đi đến, cầm vài bức tranh trong tay.
Lâm Chính thấy vậy, kéo Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng ra sau đám đông, nhanh chóng lấy châm bạc ra đâm lên mặt hai người, đồng thời cũng đâm cho mình mấy châm.
Ngay lập tức, khuôn mặt của bọn họ đều biến đổi.
“Đại nhân, đây là…”, Tửu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Xem ra Thái Thiên Võ Thần đã theo dõi đến trấn Sơn Hà. May là chúng ta cưỡi thiên mã vào Long Tâm Thành trước một bước, nếu không, muốn vào thành ắt sẽ bại lộ thân phận”.
Lâm Chính nói.
Ngự Bích Hồng nhìn ra cửa.
Lúc này, đám binh sĩ đã bắt đầu tiến hành kiểm tra từng người, thậm chí còn dùng y thuật tiên tiến nhất để kiểm tra xem dung mạo của bọn họ có được dịch dung hay không.
Không chỉ như vậy, bọn họ còn dán tranh của ba người Lâm Chính, Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc trước cổng.
Hơn nữa, tranh Lâm Chính có đến hai bức, một là gương mặt vốn có, còn lại là gương mặt sau khi dịch dung…
Nhìn đến đó, Ngự Bích Hồng kinh ngạc.
“Mức độ điều tra của Thái Thiên Võ Thần thật đáng sợ, ngay cả dáng vẻ sau khi dịch dung của đại nhân mà cũng có thể tra rõ, lại còn vẽ ra được…”.
“Dù gì cũng là Võ Thần, tất nhiên thủ đoạn không thể tưởng tượng”.
Lâm Chính nói: “Mệnh lệnh của ông ta đã truyền đến tận đây xem ra cũng tính được chúng ta sẽ vào Long Tâm Thành. Hãy mau chóng điều tra tin tức của Diệp Viêm, cố gắng giải quyết Diệp Viêm rồi rời khỏi nơi này!”.
“Vâng!”.
Hai người gật đầu, đi đến trung tâm thành.
“Ở Long Tâm Thành có hai nơi để thu thập tin tức. Nơi thứ nhất là tòa nhà treo thưởng ở trung tâm thành. Toà nhà treo thưởng này hội tụ nhiệm vụ treo thưởng của cả long mạch dưới lòng đất, là điểm treo thưởng lớn nhất trong long mạch dưới lòng đất. Lượng khách ra vào mỗi ngày hơn mười nghìn người, từ bốn phương đổ về, hạng người nào cũng có. Đương nhiên, cách nhanh nhất là trả tiền mua thông tin, chỉ cần đưa tiền thì muốn hỏi gì cũng được”.
“Nơi thứ hai thì là ở các quán rượu, thăm dò tin tức ở đó có lẽ không chính xác, nhưng có nhiều tin tức mà tòa nhà treo thưởng chưa thu thập”.
“Đại nhân, chúng ta đi đâu trước?”.
Ngự Bích Hồng hỏi.
“Tòa nhà treo thưởng đi”.
“Được!”.
Sau một phen bàn luận, ba người xuyên qua đường phố náo nhiệt, đi gần bốn mươi phút mới đến cửa lớn của tòa nhà treo thưởng.
“Mời anh đăng ký trước!”.
Nhân viên ở trước cửa lập tức chặn ba người lại, mỉm cười nói.