Chương 472: Cậu ra quyết định sai lầm rồi
Đây là cơ hội đó!
Trong đầu các giảng sư ở đây chỉ có một tin.
Đó là Lâm Chính sống chết không chịu bỏ cuộc, không chịu thỏa hiệp nên mới khiến Kỳ Dược Phòng đâm lao phải theo lao, vô cùng khó xử.
Nếu như Tiêu Sĩ Kiệt đánh bại anh, khiến anh ngoan ngoãn bỏ cuộc thì tất cả đều hợp lý. Đến lúc đó người của Kỳ Dược Phòng không cần thi lại, đưa hạng một cho Tiêu Sĩ Kiệt chẳng phải xong sao? Tất cả sẽ phát triển theo hướng mà người của Kỳ Dược Phòng muốn.
Đến lúc đó ai còn suy nghĩ đến việc Mặc Tiểu Vũ có ăn gian không, Kỳ Dược Phòng có xuất hiện vấn đề gian lận không?
Dù sao đã chứng minh bằng thực lực rồi.
Tiêu Sĩ Kiệt dùng thực lực đánh bại Mặc Tiểu Vũ là đủ để nói lên tất cả.
Tất cả các giảng sư đều không nói gì.
"Cậu nói thật sao?", hô hấp của Tiêu Sĩ Kiệt như ngừng lại, không kìm được hỏi lại.
"Sao vậy? Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa sao?", Lâm Chính bình tĩnh nói: "Chúng ta đứng trước mặt mọi người tiến hành so sánh thực lực, nếu như cậu thắng tôi, tôi xin chịu thua, bảo tọa của hạng một cuộc thi Giám Dược lần này tôi sẽ giao cho cậu! Coi như cậu xứng đáng!"
"Vậy thì được! Vậy quyết thế đi!", Tiêu Sĩ Kiệt lập tức nổi hứng, vội vàng hét lên: "Nói đi, chúng ta so gì? Mau chuẩn bị!"
"Đừng vội, tôi còn chưa nói nếu tôi thắng thì làm thế nào?", Lâm Chính nói.
Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ, lạnh lùng nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không thua, vậy nên cậu không thể thắng".
"Nhỡ may tôi thắng thì sao?"
"Không có nhỡ may".
"Vậy cậu cho tôi đáp án đi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
Tiêu Sĩ Kiệt nhíu mày, nói với Lâm Chính: "Cậu nói đi, nếu cậu thắng cậu muốn cái gì?"
"Ồ, yêu cầu của tôi đơn giản, tôi muốn anh thừa nhận vị trí số một ngày của tôi, sau đó đứng trước mặt mọi người tự tát mình một cái là được!", Lâm Chính nói.
Vừa dứt lời, giảng sư Đường và mọi người giật mình.
Tự tát mình một cái.
Đây đâu phải tự tát mình! Mà là tự tát Kỳ Dược Phòng một cái!
Tên Mặc Tiểu Vũ đang muốn báo thù Kỳ Dược Phòng!
Các giảng sư nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Vũ, mắt ai cũng hiện lên hận ý.
Còn khán giả đã sớm hú hét từ lâu rồi.
"Ha ha, nhóc, có bản lĩnh đấy, tôi thích!"
"Hi hi, hay ghê!"
"Đánh đi, đánh đi, ha ha…"
Mọi người vỗ tay khen hay.
Học sinh đều vô cùng kỳ vọng.
Trận đấu này không thể tránh khỏi rồi.
Mà chuyện này lại biến thành Mặc Tiểu Vũ đối đầu với cả Kỳ Dược Phòng!
Diễn biến vở kịch vượt qua khỏi tính toán của tất cả mọi người ở đây.
Phùng Thạch hừ một tiếng, mặt lạnh như tiền.
"Phó phòng chủ, làm sao bây giờ?", giảng sư Đường xúm tới, lo lắng hỏi.
"Cậu cảm thấy Sĩ Kiệt sẽ thất bại sao?", Phùng Thạch nhìn ông ta một cái.
Giảng sư Đường rùng mình, giờ mới ngộ ra.
Đúng vậy, Sĩ Kiệt sao có thể thua được? Đó chỉ là Mặc Tiểu Vũ thôi, có lợi hại hơn nữa sao có thể đối phó được với Tiêu Sĩ Kiệt. Đúng là lo chuyện vớ vẩn mà.
Chỉ là… Mặc Tiểu Vũ hôm nay quá kỳ lạ!
Đây không phải thứ mà một học sinh cấp Đinh có thể phát huy.
"Được. Tôi đồng ý với điều kiện của cậu, nói đi, đấu thế nào?", Tiêu Sĩ Kiệt bị lời nói của Lâm Chính kích động, không thèm nghĩ đồng ý luôn.
Bây giờ cậu ta chỉ muốn đấu nhanh lên. Sau đó tát cho tên này một cái, để xem có dám kiêu ngạo nữa không.
"So cái gì? Đương nhiên tùy cậu, cậu quyết định đi, tôi đều chấp nhận".
Lâm Chính đáp.
"Wow!"
Nơi này lập tức xôn xao.
"Ngông cuồng quá! Đó là Tiêu Sĩ Kiệt đấy!"
"Quá ngông cuồng! Quá kiêu ngạo!"
"Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!"
"Kỳ Dược Phòng sao lại có một tên kiêu ngạo không biết điều thế này?"
"Rốt cuộc cậu ta có biết Tiêu Sĩ Kiệt hay không? Rốt cuộc cậu ta có hiểu Thập Đại Thiên Tài có nghĩa là gì không? Họ là sự tồn tại mà ngay cả một bộ phận giảng sư cũng không thể so sánh được! Vậy mà tên này dám đối đầu với đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt sao?"
"Tôi ngất đây, sao lại có tên ngu thế này?"
Khán giả, học sinh, các giảng sư đều vô cùng kinh ngạc, ai ai cũng mắng mỏ, bị lời của Lâm Chính kích thích.
Dám nói những lời này với người xếp hạng thứ ba của bảng xếp hạng thiên tài, đầu óc của Mặc Tiểu Vũ chắc hỏng rồi.
Minh Vũ không lên tiếng, mà chỉ nhìn Thiên Mạch ngồi cạnh mình, bà ta hỏi: "Cô Thiên Mạch. Tôi nhớ học sinh Mặc Tiểu Vũ có chút quan hệ với cô nhỉ?"
"Cũng có một chút, nhưng không thân lắm. Yên tâm đi bà Minh Vũ, chúng tôi không quan tâm đến Tiểu Vũ, chúng tôi cũng không quản được, hậu quả do cậu ta tự chịu!", Thiên Mạch cười nói.
"Thật sao?", Minh Vũ hơi kinh ngạc, Thiên Mạch vạch rõ ranh giới với Mặc Tiểu Vũ vậy sao?
Bà ta nhớ rằng Mặc Tiểu Vũ là do Thiên Mạch giới thiệu vào đây mà… vậy mà tàn nhẫn vứt bỏ vậy à?
Lâm Chính ngông cuồng khiến mọi người tức giận, Tiêu Sĩ Kiệt vốn muốn từ chối, nhưng ngọn lửa giận khiến cậu ta sắp mất hết lý trí, cậu ta điên cuồng mỉm cười, liên tục gật đầu: "Được! Được! Được! Mặc Tiểu Vũ! Nếu cậu bảo tôi chọn, vậy tôi sẽ chọn! Chúng ta cùng đấu…"
"So châm bạc!"
Tiêu Sĩ Kiệt vừa nói xong, Phùng Thạch ở bên đột nhiên nghĩ.
Lời này vừa dứt, lời đến cổ họng Tiêu Sĩ Kiệt lại nuốt xuống…
Mọi người nhìn về phía Phùng Thạch.
"Phó phòng chủ, cái này…", Tiêu Sĩ Kiệt hơi không biết phải làm sao, cậu ta định tiếp tục thi tài giám định thuốc, nhưng một câu này của phó phòng chủ khiến cậu ta không biết nên nói gì.
"Sĩ Kiệt, Mặc Tiểu Vũ có vấn đề, ban nãy câu thầy hỏi cậu ta vô cùng khó, thầy đoán cậu ta chắc đã đọc qua tất cả những văn hiến giải tự về cổ y thuật rồi, kiến thức về phương diện giám định thuốc có lẽ vô cùng siêu việt, nếu như em so với cậu ta trên phương diện này thì chắc chắn không phải đối thủ của cậu ta, so châm bạc! Nghe thầy đi, châm bạc của em thậm chí không hề kém Tử Dạ và Huyền Dược! So châm bạc với cậu ta đi! Cho dù như nào cũng không được sơ sảy!", Phùng Thạch bình tĩnh nói.
Mọi người vừa nghe xong lập tức hoảng hồn.
Tiêu Sĩ Kiệt cũng bình tĩnh hơn.
Đúng vậy… sở trưởng của mình ngoài giám định thuốc còn có châm bạc!
Mà thuật giám dược của Mặc Tiểu Vũ… từ ban nãy có thể thấy được nhất định không tầm thường.
Nếu đã vậy tại sao không so châm bạc với cậu ta?
Nghĩ đến đây, Tiêu Sĩ Kiệt đột ngột quay người hét lớn: "Mặc Tiểu Vũ, tôi muốn đấu châm bạc với cậu!"
"Haizz".
Thiên Mạch ngồi ở vị trí khách mời thở dài, có vẻ rất thất vọng.
Minh Vũ thấy vậy, hô hấp run rẩy, dự cảm không lành ào lên.
"Mặc Tiểu Vũ" ở bên kia khẽ lắc đầu, thầm mỉm cười, không ai nhìn thấy nụ cười này của anh.
"Cậu quyết định sai rồi… được thôi, nếu cậu muốn so châm bạc, thì so thôi! Cậu muốn so trên phương diện nào?", anh bình tĩnh hỏi.