Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Họa Thủy vẫn đang đọc sách uống trà trong phòng Lâm Chính sắp xếp.

Mặc dù bà ta đã bị nhốt rất nhiều ngày, nhưng bà ta không hề sốt sắng, cũng không sợ Lâm Chính giết bà ta.

Ngược lại, đám người phán quyết và người tuyệt phạt lại trở nên sốt sắng.

Bọn họ không biết Lâm Chính định nhốt bọn họ đến bao giờ.

Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính dẫn Trương Thất Dạ đến hiện trường bữa tiệc mà Thương Minh tổ chức.

Bữa tiệc lần này nghe nói là lẽ kỉ niệm hai trăm tám mươi năm thành lập Thương Minh.

Người tổ chức lễ kỉ niệm lần này tên là Hoa An, vốn là người phụ trách một phân đường trong Thương Minh. Sau khi Bạch Họa Thủy bị Lâm Chính bắt cóc, thế lực của Hoa An trong Thương Minh càng lúc càng lớn, mơ hồ có xu thế trở thành người nắm quyền quyết định trong Thương Minh.

Nơi tổ chức tiệc cũng không phải ở tổng bộ Thương Minh, mà là đặt ở một phân đường của Thương Minh tại thành phố Trung Châu.

Phân đường này là phân đường lớn nhất Thương Minh, người phụ trách chính là Hoa An.

Khi đáp máy bay, Thương Minh sẽ cử chuyên xe đến đưa đón.

Bên ngoài sân bay đã có mười mấy chiếc Phantom đỗ lại, phụ trách tiếp đón khách từ trời Nam đất Bắc.

Xem ra người nhận được lời mời của Thương Minh không phải con số ít, người bị Thương Minh hoài nghi cũng không phải một mình Lâm Chính.

Nghĩ đến đó, Lâm Chính không khỏi thở phào.

“Thần y Lâm, tôi đeo mặt nạ xuất hiện ở bữa tiệc của Thương Minh, cậu không sợ người khác chú ý sao?”, Trương Thất Dạ do dự một lúc, hạ giọng hỏi.

“Thương Minh là cầu nối với đại hội, tính chất đặc biệt, người tham gia tiệc tất nhiên là loại người gì cũng có, kỳ nhân dị sĩ đầy ra, ông chẳng có gì lạ cả”, Lâm Chính nói.

Trương Thất Dạ gật đầu.

Chẳng mấy chốc, Phantom dừng ở trước khách sạn lớn nhất ở thành phố Trung Châu.

Dưới sự dẫn đường của người phục vụ, hai người lên thẳng phòng tiệc ngoài trời ở tầng cao nhất của khách sạn.

Lúc này, phòng tiệc rực rỡ sắc màu, vô cùng xa hoa.

Sàn nhà sảnh tiệc đều được lát bằng vàng, tất cả ly rượu, dụng cụ ăn uống đều làm bằng thủy tinh.

Thức ăn cho bữa tiệc đều cực kỳ hiếm có, Almas trứng cá muối, nấm cục trắng,… cũng chỉ là món bình thường. Dù là chai nước suối trên bàn cũng là nước suối của Beverly Hills giá một trăm nghìn tệ.

Lâm Chính cũng xem như đã từng thấy không ít trường hợp trọng đại, nhưng cảnh tượng xa hoa thế này thì vẫn là lần đầu thấy.

“Đúng là Thương Minh, quả nhiên giàu có!”, ngay cả Trương Thất Dạ cũng cảm khái.

Mặc dù ông ta được xưng là Ma Quân của ma đạo, nhưng trông có vẻ không hề giàu có.

“Thần y Lâm? Ái chà chà, rất vui được gặp! Cậu có thể đến đây là vinh hạnh cho Thương Minh chúng tôi!”.

Lúc này, một người đàn ông trung niên cười ha ha đi tới, bắt tay với Lâm Chính.

“Ông là?”.

“Đây là minh chủ đại diện của Thương Minh chúng tôi, ông Hoa An!”, người bên cạnh giới thiệu.

“Minh chủ đại diện?”.

Lâm Chính nhíu mày.

“Minh chủ mất tích, Thương Minh không thể không có chủ, vừa khéo mọi người lại coi trọng tôi, thế là tiến cử tôi lên làm minh chủ đại diện”, Hoa An mỉm cười nói.

“Hóa ra là vậy, vậy thì chúc mừng Hoa minh chủ”, Lâm Chính cười đáp.

“Ầy, cái này có gì phải chúc mừng chứ? Bây giờ Bạch minh chủ không rõ tung tích, không hay sống chết. Ngày nào còn chưa tìm được Bạch minh chủ, minh chủ đại diện là tôi sẽ cảm thấy áy náy trong lòng”, Hoa An thở dài, sau đó lại cười: “Ngược lại là cậu, thần y Lâm, gần đây cậu đúng là nổi tiếng! Chuyến đi đến nước Anh Hoa có thể nói là cậu đã giành vinh quang cho nước nhà, thật tài giỏi, ha ha ha…”.

“Hoa minh chủ khách sáo rồi, loại người như Nakagawa Yokoichi chỉ là tên hề. Dù tôi không ra tay, mọi người cũng có thể đánh bại hắn dễ dàng, bảo vệ võ thuật Long Quốc chúng ta, chuyện này có tính là gì”, Lâm Chính lắc đầu.

“Phải không? Nhưng tôi nghe nói Orochi, vị thần bảo vệ của nước Anh Hoa, cũng bị cậu đánh bại. Nakagawa kia là thằng hề, Orochi kia chắc hẳn có thể tính là nhân vật chính rồi chứ?”, Hoa An cười nói, ánh mắt lại âm thầm đánh giá Lâm Chính, giống như đang tìm kiếm gì đó.

“Còn tạm được, còn tạm được…”, Lâm Chính cười ha ha, sau đó trả lời qua loa.

Hoa An thấy vậy thì mỉm cười, cũng không hỏi tiếp nữa, nói: “Thần y Lâm dọc đường vất vả, nào nào, cậu ngồi xuống trước, lát nữa sẽ có vài tiết mục, hi vọng thần y Lâm có thể tham gia”.

“Tiết mục gì?”.

“Ha ha, lát nữa thần y Lâm sẽ biết thôi”.

Hoa An tỏ vẻ thần bí, sau đó đi chào khách khác.

Lâm Chính hơi khó hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi tiếp.

“Thần y Lâm, có chút vấn đề”.

Lúc này, Trương Thất Dạ nhỏ giọng nói.

“Vấn đề gì?”, Lâm Chính nghiêng đầu.

“Cậu không phát hiện ra sao? Có phải bảo vệ của Thương Minh ở sảnh tiệc này hơi nhiều không? Khắp nơi toàn là người của bọn họ. Nơi này là phân đường của Thương Minh, theo lý mà nói không cần phải phái nhiều người canh giữ như vậy chứ?”, Trương Thất Dạ hạ giọng nói: “Nhiều người như vậy đủ để phong tỏa toàn bộ hiện trường”.

“Phong tỏa?”, Lâm Chính trở nên nghiêm túc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK