Land Rover chạy băng băng đến ngoại ô, dừng trước một biệt thự hào hoa.
Lương Tiểu Điệp mở to hai mắt, nhìn biệt thự, gương mặt nhỏ nhắn dần trở nên trắng bệch.
Cô ta không biết đây là đâu, nhưng cô ta mơ hồ cảm giác được, hôm nay e là không dễ ra khỏi căn biệt thự này…
“Xuống đi!”.
Cô gái ngậm điếu thuốc mở cửa xe nhảy xuống, rít mạnh một hơi thuốc, cười hì hì nhìn Lương Tiểu Điệp và Lâm Chính.
Lâm Chính thản nhiên đi xuống.
Lương Tiểu Điệp lại do dự không quyết, không dám xuống.
“Sao thế? Sợ rồi à? Nếu sợ thì bây giờ hối hận vẫn còn kịp, mau cút về đi, nhưng chắc cô biết hậu quả sẽ ra sao!”, một cô gái cười nhạt nói.
Lương Tiểu Điệp khẽ cắn răng, cuối cùng lấy dũng khí nhảy xuống xe.
Hai chân cô ta hơi nhũn ra.
Mấy cô gái cười khinh miệt, đẩy cửa biệt thự.
Cửa vừa mở ra, có thể ngửi thấy một mùi thuốc hăng mũi xộc tới.
Lâm Chính nhìn quanh, thấy có một vài nam nữ trẻ tuổi ngồi trên ghế sofa ở giữa biệt thự.
Dường như bọn họ đang nói gì đó, ai nấy ngậm điếu thuốc, kề vai nhau, trò chuyện rất vui vẻ.
“Ô? Mỹ Nguyệt đến rồi à?”.
Cậu Vân ngồi trên ghế sofa dập tắt thuốc, tươi cười nói với mấy cô gái đi vào.
Đối diện cậu ta là một cô gái nhuộm tóc màu tím, đeo bông tai, vẽ mắt khói.
Cô gái liếc về phía này, hai mắt nhìn chằm chằm Lương Tiểu Điệp đang đi vào, trong đôi mắt tràn ngập oán hận và lạnh lùng.
“Ồ? Đây không phải cô Lương của chúng ta sao? Cô Lương, sao cô có thời gian đến chỗ chúng tôi vậy?”, cô gái đánh mắt khói cũng chính là Mãn Băng Hoàn cầm rượu vang đỏ trên bàn trà lên, lắc lắc, nhấp một ngụm rồi nói.
“Chị… Chị Mãn…”, Lương Tiểu Điệp run rẩy gọi.
“Băng Hoàn, đừng làm khó Tiểu Điệp nữa. Tôi biết giữa hai người có chút hiểu lầm, nhưng Tiểu Điệp đã đến đây, chắc chắn cũng đã nghĩ thông suốt rồi”, cậu Vân mỉm cười nói, đừng dậy đi về phía Lương Tiểu Điệp: “Nào, Tiểu Điệp, đến chỗ tôi ngồi nói chuyện”.
Cậu ta nói xong bèn đưa tay định kéo Lương Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp theo bản năng rụt tay lại.
Cậu Vân lập tức nhíu mày.
“Cậu Vân, tôi đã nói con khốn này hoàn toàn không có ý với cậu, cậu cần gì phải mặt dày đi la liếm cô ta? Loại gái điếm này không thể nào nói chuyện đàng hoàng với cô ta, cậu nên nghỉ ngơi chút đi, để tôi giải quyết con nhỏ này!”, Mãn Băng Hoàn cười nhạt đứng dậy, đi về phía Lương Tiểu Điệp.
“Cậu Vân, chị Mãn, tôi… tôi chỉ đến nói rõ việc này với các người, không có ý gì khác. Cầu xin hai người tha cho tôi đi, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, tôi… tôi chỉ muốn học thật tốt, sau đó tốt nghiệp. Hai người thật sự không cần phải đối phó tôi nữa”, Lương Tiểu Điệp hơi sợ hãi, nhưng vẫn đánh liều nói ra những lời nhún nhường này.
Nào ngờ cô ta vừa nói xong, đám người Mãn Băng Hoàn lại cười lớn.
“Ha ha ha… hoa khôi Lương của trường chúng ta lại nhượng bộ rồi! Đúng là thú vị!”.
“Thế nào? Bây giờ biết sợ rồi à? Cầu xin chúng tôi dừng tay? Khi xưa lúc cô dụ dỗ người đàn ông của tôi, sao cô không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?”.
Cô gái ngậm điếu thuốc chửi lớn, sau đó đột nhiên cầm ly rượu đỏ trên bàn trà lên tạt về phía Lương Tiểu Điệp.
Rào!
Rượu văng tung tóe.
Áo Lương Tiểu Điệp bị rượu thấm ướt, trên mặt, trên đầu tóc cũng toàn là rượu.
Cô ta lùi lại hai bước, không tin nổi nhìn rượu trên người mình, lại ngơ ngác nhìn cô gái ngậm điếu thuốc, trong mắt đầy nỗi sợ hãi.
“Tới đây!”.
Cô gái ngậm điếu thuốc ném mạnh ly xuống đất.
Keng!
Ly rượu vỡ tan.
Lương Tiểu Điệp sợ đến mức cơ thể run rẩy, chút dũng khí cuối cùng trong lòng cũng tan biến theo sự rơi vỡ của ly rượu.
Cô ta run rẩy, cẩn thận đi về phía cô gái, hoàn toàn không dám phản kháng.
Đây là thủ đoạn mà đám người này thường dùng.
Hung ác!
Bọn họ luôn như vậy.
Chỉ cần áp đảo người kia bằng khí thế, những cô gái ngoan ngoãn ít khi nổi giận với người khác như Lương Tiểu Điệp đều sẽ khuất phục.
Lương Tiểu Điệp muốn khóc mà không có nước mắt.
Cô ta cũng muốn nói lý lẽ với mấy người này, muốn giải quyết chuyện này, nhưng bây giờ xem ra cô ta đã nghĩ nhiều rồi.
Bọn họ hoàn toàn không định nói lý lẽ với cô ta, cũng không định dựa vào miệng lưỡi giải quyết chuyện này.
Nếu không, sao lại gọi là bắt nạt?
“Trước tiên quỳ xuống cho tao, mày quỳ đó thì tao mới nghe rõ mày muốn nói gì! Mày đứng nói, tao nghe không rõ”, Mãn Băng Hoàn đốt một điếu thuốc, rít một hơi, sau đó nói.
Lương Tiểu Điệp vô cùng băn khoăn, mắt hơi đỏ lên, ấm ức muốn khóc lên.
Cậu Vân ở cạnh không lên tiếng.
Cậu ta đang đợi Lương Tiểu Điệp cầu xin giúp đỡ.
Nếu Lương Tiểu Điệp lên tiếng, cậu ta chắc chắn sẽ can thiệp, nhưng nếu Lương Tiểu Điệp đã cầu xin cậu ta can thiệp thì chắc chắn phải đồng ý yêu cầu mà cậu ta đưa ra.
Đây là một giao dịch, phải xem Lương Tiểu Điệp lựa chọn như thế nào.
Khi Lương Tiểu Điệp do dự không quyết, chuẩn bị cầu xin cậu Vân, một bàn tay bỗng vươn tới từ bên cạnh, ngăn cô ta lại.
Lương Tiểu Điệp ngạc nhiên, quay đầu nhìn, lúc này mới nhớ ra mình không đến đây một mình.
Những người khác cũng ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi theo bên cạnh Lương Tiểu Điệp.
“Anh là ai?”, cậu Vân nhíu mày hỏi.
“Xin tự giới thiệu, tôi là anh trai của Lương Tiểu Điệp”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Lần này tôi đến đây cùng Tiểu Điệp cũng là để giải quyết chuyện mấy người ức hiếp em gái tôi! Tôi cảm thấy mọi người nên ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, xóa bỏ hiểu lầm, sau này mọi người vẫn là bạn tốt của nhau”.
Anh vừa dứt lời, trong phòng bỗng chốc vô cùng yên tĩnh.
Khoảng mười mấy giây sau.
“Ha ha ha ha…”.
Một trận cười lớn vang lên muốn bay cả nóc nhà.
“Bạn tốt? Ha ha ha ha, chọc tôi cười chết mất!”.
“Tên ngốc này đang nói gì vậy?”.
“Ha ha ha, tôi không chịu được nữa rồi, đau bụng quá, ha ha ha…”.
Bọn họ ôm bụng cười lớn, cười một cách vô cùng khoa trương.
Mãn Băng Hoàn nheo mắt nhìn Lương Tiểu Điệp: “Con khốn, có bản lĩnh rồi ha! Còn dám gọi người giúp? Thú vị thật!”.
“Chị Mãn, chị hiểu lầm rồi, anh trai tôi cũng… anh ấy chỉ muốn đi với tôi để thương lượng chuyện này mà thôi!”, Lương Tiểu Điệp vội xua tay nói.
“Ném ra ngoài!”.
Không đợi Mãn Băng Hoàn lên tiếng, cậu Vân ngồi thẳng xuống ghế sofa, thản nhiên phất tay nói.
Cậu ta nhẫn nại trò chuyện với Lương Tiểu Điệp là vì cậu ta muốn có được Lương Tiểu Điệp, còn những người khác cậu ta không có sự kiên nhẫn đó.
“Vâng thưa cậu chủ!”.
Hai thuộc hạ đứng ở sau ghế sofa lập tức đi về phía Lâm Chính.
Lương Tiểu Điệp vô cùng kinh hãi.
Cô ta biết người này là Lâm Chính, người anh nuôi đi ở rể cho người khác.
Nếu hai người đó thật sự qua đây, dựa vào bản lĩnh của Lâm Chính thì có thể làm gì được bọn họ?
Một khi Lâm Chính bị đuổi ra ngoài thật thì xong đời.
Nghĩ đến đó, Lương Tiểu Điệp không do dự nữa, ôm thái độ vớt vát một tia hi vọng, gỡ mũ lưỡi trai trên đầu Lâm Chính xuống, run rẩy hét lên: “Dừng tay hết đi! Tôi nói cho mấy người biết, anh trai tôi là thần y Lâm!”.