Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao thủ nhà họ Khương có hơn ba mươi người, tất cả đều sử dụng kiếm. Bọn họ rút kiếm ra, chĩa thẳng về phía Lâm Chính.

Ngoài ra, đám người ở vòng ngoài còn có cả súng. Những họng súng đen xì chĩa thẳng vào ngực anh. Chỉ cần có lệnh là trái tim anh sẽ bị bắn thủng.

“Nhà họ Khương à? Tốt lắm! Dù mọi người có giết được hay không thì khi nãy tôi cũng đã nói rồi, chỉ cần tham gia thôi là có thưởng. Tẩy Tủy Linh Đan này, mọi người nhận lấy đi”, Công Tôn Đại Hoang hét lớn và ném.

Một viên đan dược màu đen bay tới. Người đại diện cho nhà họ Khương lập tức chộp lấy, mở tay ra: “Quả nhiên là Tẩy Tủy Linh Đan”.

“Tốt quá rồi!”

“Nhà họ Khương chúng ta có thiên kiêu rồi”.

“Tuyệt vời”.

“Ôi trời ơi”, các cao thủ nhà họ Khương đều dán mắt vào viên thuốc. Họ nhảy lên đầy kích động.

“Ông Công Tôn quả nhiên là người trọng chữ tín. Nếu đã vậy thì nhà họ Khương chúng tôi sẽ không để ông phải thất vọng nữa! Ra tay thôi”, người đại diện nhà họ Khương hét lớn. Cả đám lao lên định khô máu.

“Từ đã”, lúc này có một đám người khác chợt lên tiếng.

“Nhà họ Khương kia, mạng của thần y Lâm các người lấy được không? Các người có thực lực đó không mới được chứ? Nhỡ để mất mạng luôn thì sao?”, một người đàn ông để râu lên tiếng: “Ông Công Tôn, mạng của người này nên để nhà họ Phàn chúng tôi giành cho”.

“Được! Nhà họ Phàn đã đồng ý tham gia thì hãy nhận lấy viên linh đan này”, Công Tôn Đại Hoàng không hề do dự, ném viên thuốc về phía trước.

Nhà họ Phàn mừng lắm: “Ông Công Tôn đúng là giữ lời mà”.

“Đáng tin ghê!”

“Nếu đã vậy thì…giết!”, đám người nhà họ Phàn cũng không hề khách khí nữa, họ lao về phía trước. Mắt ai cũng đỏ ngàu.

“Ông Công Tôn, Thanh Vân Phái cũng nguyện giúp ông giết chết người này”.

“Nhà họ Lư chúng tôi cũng vậy.”

“Chuyện này sao Vạn An Môn có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ? Hãy xem chúng tôi lấy đầu của thần y Lâm đi!”

“Để chúng tôi, chứ các người chỉ đi nộp mạng mà thôi”.

“Tránh hết ra!”, càng lúc càng có nhiều tiếng nói vang lên, toàn bộ lao lên vây lấy Lâm Chính.

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn. Đao gươm giáo mác vung lên như mưa. Công Tôn Đại Hoàng thì thấy sung sướng lắm, ông ta nói ngay: “Tất cả những người tham gia đều có linh đan! Đây, có hết đây!”

Cùng với tiếng hét thì đám Tẩy Tủy Linh Đan cũng bay vù vù như rắc đậu. Các nguyên lão khác của Cổ Phái thì cuống cả lên.

“Ông Công Tôn, ông đang làm gì vậy? Sao lại cho hết linh đan thế kia? Đây là số linh đan mà chúng ta đã tích lũy trong biết bao nhiêu năm đấy. Ông biết là luyện chế ra được một viên khó tới mức nào mà!”

“Yên tâm đi, chúng sẽ quay về thôi”, Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười, khẽ nói.

“Sẽ quay về sao? Ông Công Tôn nói vậy là có ý gì?”, các vị nguyên lão cảm thấy hoang mang.

“Thực lực của thần y Lâm thì mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy. Các ông cho rằng dựa vào đám mèo mả gả đồng này mà có thể đối phó được với cậu ta sao?”, Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười.

“Đương….đương nhiên là không thể”.

“Thế nên bọn họ chỉ xông lên để nộp mạng thôi. Bọn họ chết rồi thì chẳng phải Tẩy Tủy Linh Đan vẫn thuộc về chúng ta sao? Hơn nữa, có đám người này khiến thể lực của thần y Lâm tiêu hao thì chẳng phải là có lợi cho chúng ta là gì? Mọi người đợi chút đi, đứng qua một bên xem kịch hay”, Công Tôn Đại Hoàng nói.

Lúc này đám đông mới bừng tỉnh.

“Thế nếu những người này có thể giết chết được thần y Lâm thì phải làm sao? Lẽ nào thật sự cho họ số thuốc đó? Đó là bảo bối do tổ tiên để lại đó?”, một vị nguyên lão tỏ ra lo lắng.

“Điều này thì không cần phải lo”, Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt. Đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn: “Bọn họ có thể giết được thần y Lâm thì chắc chắn cũng phải trả cái giá rất thê thảm và cũng sẽ bị kiệt sức. Chúng ta ôm cây đợi thỏ thôi. Tới lúc đó chẳng lẽ lại không hạ gục được họ. Khi đó sẽ giết sạch. Thần y Lâm chết, thuốc lại thuộc về tay chúng ta, có gì phải lo lắng nào?”

“Giết…sạch?”, các vị nguyên lão tái mặt.

“Nếu giết sạch, bên ngoài mà biết được thì chẳng phải Cổ Phái chúng ta…”

“Chẳng phải là thần y Lâm sẽ gánh họa giúp chúng ta à?”

Ông ta bật cười. Đám đông không nói gì nữa. Công Tôn Đại Hoàng đã lên kế hoạch hết cả rồi. Cuộc chiến này Cổ Phải chắc chắn giành chiến thắng.

“Thần y Lâm”.

“Tôi giúp anh!”, Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh cùng xông lên. Thế nhưng đối phương đông như quân Nguyên, bọn họ còn chưa tới nơi thì đã bị vài cao thủ của các gia tộc khác ngăn lại.

Còn Lâm Chính thì đã chìm nghỉm giữa đám đông từ lâu. Thế nhưng anh không hề cảm thấy sợ hãi. Nắm đấm của anh tung liên tục, bất kẻ ai tiếp cận anh đều bị anh đấm bay, không chết thì cũng phế.

“Các người nghe đây, tôi không muốn trở thành một cỗ máy giết người. Tất cả dừng lại. Đây là ân oán của riêng tôi và Cổ Phái”, Lâm Chính hét lớn, định ngăn cái đám mất đi lý trí này lại.

Thế nhưng chẳng ai thèm nghe. Thậm chí họ còn ra tay ác liệc hơn.

“Hừ, các người tưởng rằng tôi thật sự không dám giết sạch các người sao?”

Lâm Chính nóng máu, hai mắt đỏ au, sát ý ngùn ngụt. Lúc này, toàn bộ cơ thể anh hừng hực khí thế.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK