Chương 869: Nhân vật ai ai cũng biết
“Tôi đã kết hôn mấy năm rồi”, Tô Nhu bất đắc dĩ giải thích.
“Thế à…”.
Bọn họ đều nhìn sang cậu Trung, ai nấy đều có ánh mắt khác nhau, sâu xa mờ ám có, chứa ý cười cũng có.
Nhưng vẻ mặt của cậu Trung vẫn không thay đổi, mà nâng ly rượu lên, mỉm cười nói: “Nếu Chủ tịch Tô không uống được rượu thì uống nước ngọt đi. Nào nào, mọi người nâng ly, cùng nhau mời Chủ tịch Tô một ly, cạn!”.
“Cạn ly!”.
Bọn họ đều nâng ly hô lên.
Một bữa tiệc còn được xem là bình yên.
Lâm Chính cũng âm thầm thở phào.
Anh còn nghĩ những người này là cậu Trung nhờ cậy tới đây, định mượn tiệc rượu bắt đầu tấn công tình cảm Tô Nhu, xem ra anh nghĩ lầm rồi.
Nhưng cũng phải, Tô Nhu đã dẫn chồng mình theo bên cạnh, nếu còn có ý đồ gì với cô thì cũng thật không biết điều.
Không thể không nói, người vợ của mình đúng là hồng nhan họa thủy.
Lúc trước đối phó với Cao Lam, bây giờ lại đến cậu Trung…
Đây còn là Lâm Chính, nếu đổi lại là người khác thì làm sao giữ được người vợ như thế này…
Nhưng… rốt cuộc Lâm Chính vẫn nghĩ quá đơn giản.
Cứ ngỡ cậu Trung này sẽ từ bỏ vì sự hiện diện của Lâm Chính, nào ngờ mọi thứ vẫn chưa bắt đầu mà thôi.
“Được rồi mọi người, ăn uống đã no đủ, chúng ta xuống tầng một ngồi đi. Hôm nay tôi có mời một bậc thầy dương cầm nổi tiếng ở nước Y tới đây, biểu diễn dương cầm tư nhân loại nhỏ. Tôi nghĩ chắc là cậu ấy đã chuẩn bị xong rồi, mọi người cùng nhau xuống thưởng thức đi”, cậu Trung mỉm cười nói.
“Được!”.
Bọn họ sáng mắt lên.
“Bậc thầy dương cầm? Là ai vậy cậu Trung?”, một cô gái vội hỏi.
“Chắc chắn cô đã nghe qua tên của anh ta, anh ta là Oliver Harry”, cậu Trung cười nói.
Vừa nghe đến cái tên này, tất cả phụ nữ ở đây đều reo lên đầy phấn khích.
“Trời ạ, hóa ra là anh ấy!”.
“Anh Trung, là anh mời anh ấy đến sao? Có phải anh quen biết anh ấy không?”.
Các cô gái ùa lên, chạy tới trước mặt cậu Trung, sốt sắng hỏi.
“Lúc trước tôi đến nước Y du học, tình cờ quen biết Harry. Nói đúng ra, chúng tôi có thể xem là bạn học”, cậu Trung cười nói.
“A!”.
“Tốt quá! Anh Trung, lát nữa anh nhất định phải xin chữ ký của anh ấy giúp tôi!”.
“Xin anh đấy!”.
Các cô gái kích động la lên liên tục, ai nấy đỏ bừng mặt.
“Không ngờ anh Trung này quen biết cả Harry! Xem ra mối quan hệ của anh ta rất rộng!”, Tô Nhu ở bên này không kìm được lẩm bẩm.
“Người tên Harry đó là ai?”, Lâm Chính đứng cạnh không nhịn được hỏi.
“Anh không biết Oliver Harry sao?”, Tô Nhu ngạc nhiên nhìn anh.
“Không biết, anh không có hứng thú với dương cầm”.
“Anh ta là thiên tài dương cầm nổi tiếng vang danh quốc tế, ba tuổi đã bắt đầu học dương cầm, chín tuổi tốt nghiệp trường danh giá, mười bốn tuổi đã tham gia cuộc thi đàn dương cầm quốc tế và giành giải quán quân. Anh ta là nghệ sĩ dương cầm thiên tài có một không hai, có người nói anh ta chính là Beethoven tái thế. Anh ta rất có uy quyền ở giới dương cầm".
"Đương nhiên, sở dĩ mọi người biết đến anh ta là vì anh ta đã tham gia đóng phim điện ảnh tự truyện “Người sơ tâm” vào đầu năm nay. Bộ phim điện ảnh này giúp anh ta đạt được giải diễn viên chính xuất sắc nhất ở lễ trao giải Oscar. Doanh thu phòng vé trên toàn thế giới lên đến một tỷ rưỡi, từ đó ai ai cũng biết anh ta. Bây giờ anh ta không những là nghệ sĩ dương cầm thiên tài, mà còn là diễn viên có tiếng. Người xem điện ảnh đều biết anh ta”, Tô Nhu liếc anh rồi nói.
Một nhân vật lớn như vậy mà Lâm Chính cũng không biết, hàng ngày anh thật sự chỉ biết bốc thuốc thôi sao…
Lúc này, khách khứa trong đại sảnh tầng một đều đứng cả dậy, đồng loạt vỗ tay.
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Bọn họ đều đưa mắt nhìn sang, bấy giờ mới thấy một người nước Y tóc vàng mắt xanh, mặc Âu phục, vẻ ngoài đẹp trai đi đến trước đàn dương cầm đặt ở chính giữa.
Nghệ sĩ dương cầm đang ngồi nơi đó vội vã đứng dậy, kích động bắt tay với anh ta, sau đó lùi sang một bên.
Cậu Trung ở phía này cũng tươi cười đi tới.
“Ồ, anh bạn, cậu khỏe chứ?’, cậu Trung mỉm cười, ôm anh ta theo phép lịch sự.
“Hồng! Tôi rất khỏe, cảm ơn lời mời của cậu, Hoa Quốc đúng là rất tuyệt”, Harry cười đáp.
“Cậu thích nơi đây là tôi thấy rất vui rồi, giờ mời cậu bắt đầu biểu diễn. Tôi và bạn tôi đang mong chờ được thưởng thức màn biểu diễn của cậu đấy!”, cậu Trung cười nói.
“Biểu diễn? Ha ha ha ha, Hồng, cậu đúng là biết nói đùa! Rõ ràng cậu cũng là một người đàn dương cầm rất giỏi, sao còn phải mời tôi đến?”, Harry cười lớn, nói.
Anh ta dứt lời, tất cả mọi người rộ lên xôn xao.
“Cái gì? Anh Trung cũng biết đàn dương cầm?”.
“Trời ạ, tôi không biết đấy”.
“Đúng là không thể nhìn bề ngoài được”.
Người bên cạnh kinh ngạc kêu lên, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên.
Cậu Trung thì hơi lúng túng.
“Anh Trung, anh đúng là giấu nghề sâu quá. Ngay cả anh Harry đây cũng đánh giá cao anh như vậy, anh đàn một bài đi!”, gã béo ở bên dưới lập tức hò reo.
“Đúng đấy, cậu Trung, cậu biểu diễn một bài đi!”.
“Cậu Trung, đàn một bài đi!”.
“Đàn một bài đi cậu Trung!”.
Bọn họ đua nhau hô hào, bầu không khí ở hiện trường dần trở nên nồng nhiệt.
“Hồng, tôi có thể biểu diễn cho cậu bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, cậu muốn nghe lúc nào thì nghe lúc đó. Nhưng tôi biết, nhân vật chính của ngày hôm nay không phải tôi, mà chính là cậu. Thỏa sức phát huy đi, cậu muốn biểu diễn vì ai thì mời ngồi vào đây!”, Harry mỉm cười nói, sau đó kéo ghế ra.
Cậu Trung cười khổ, anh ta nhìn quanh một vòng, dừng ánh mắt trên người Tô Nhu. Trong mắt anh ta toát lên vẻ thâm tình, sau đó hít sâu một hơi, nghiêng đầu nói: “Harry, có thể giúp tôi một việc không?”.
“Cậu chỉ cần mở lời”, Harry cười nói.
“Tôi hi vọng cậu có thể đánh đàn cùng tôi, chúng ta cùng nhau biểu diễn một bài, tôi muốn tặng cho một cô gái xinh đẹp”, cậu Trung nói, nhìn chằm chằm Tô Nhu, hồi lâu không dời đi được.
Tất cả khách khứa xung quanh đều nương theo đường nhìn của cậu Trung nhìn về phía Tô Nhu…