Chương 734: Tới xin lỗi
Câu nói của Lâm Chính đã khiêu khích người thanh niên kia. Người thanh niên tối sầm mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính và hừ giọng: “Công chúa đã nói rồi. Nếu anh không nghe lời thì bắt về để cô ấy nói chuyện. Anh đã cứng miệng như vậy thì đi cùng tôi đi”.
Dứt lời người thanh niên bèn lao như tên bắn về phía Lâm Chính và Mã Hải.
Mã Hải tái mặt, vội vàng lấy điện thoại ra cầu cứu. Thế nhưng đối phương đã đứng ngay trước mặt ông ta và chộp lấy chiếc máy.
Vụt.
Tay của Mã Hải còn chưa kịp bấm số thì điện thoại đã biến mất. Ông ta nín thở, ngước mắt lên nhìn thì thấy người thanh niên đang cầm điện thoại của mình và bóp nhẹ.
Rắc! Chiếc điện thoại nát vụn.
“Hả?", Mã Hải sợ hãi vội vàng lùi lại.
Đây là chiếc điện thoại mới nhất đấy. Độ cứng và bền thì là số một luôn. Vậy mà ở trong tay người này nó lại chẳng khác gì miếng đậu phụ. Rốt cuộc thì người này mạnh tới mức nào chứ?
“Trả lại này!”
Người thanh niên đưa chiếc điện thoại đã nát vụn trong tay ra, tay còn lại chộp lấy cổ tay Mã Hải định vặn. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì…
Vụt…
Một âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên. Người đàn ông khẽ rùng mình, cảm giác như cổ tay bị châm chích. Hắn vội lùi lại. Mã Hải nhân cơ hội vội vàng chạy ra sau.
“Hừ? Cái gì vậy?”, người thanh niên nhìn cổ tay mình thì phát hiện có một cây kim cực nhỏ đang cắm ở đó. Hắn bèn ngẩng đầu nhìn Lâm Chính và Mã Hải.
Mã Hải thì đang sợ run người, chỉ có Lâm Chính là không có biểu cảm gì.
“Lẽ nào là anh?”
Hắn hừ giọng, lao về phía Lâm Chính định chém tay về phía cổ anh. Thế nhưng khi tay hắn vừa bổ xuống thì.
Vụt.
Lại một âm thanh nhỏ bé nữa vang lên. Bàn tay vừa giơ lên của hắn run lên giống như bị muỗi cắn, sau đó toàn thân hắn run rẩy, cơn ngứa ngáy ập tới. Hắn vội thu chân về, cào gãi chỗ vừa bị châm.
Hắn tức giận nhìn Lâm Chính thế nhưng anh vẫn bất động, chẳng thèm cả đưa tay lên.
Chuyện gì thế này?
“Lẽ nào không phải là anh? Vậy là ai? Ai núp ở quanh đây? Mau bước ra”, người đàn ông hét lên, rõ ràng là hắn đang tức lắm rồi.
Thế nhưng xung quanh không một tiếng động.
“Chết tiệt”.
Người đàn ông hét lên và lao về phía Lâm Chính. Hắn vừa cử động thì lại một cơn đau ập tới, trên tay có thêm một nốt đỏ bị châm đâm vào.
Cả người hắn co giật, khựng lại, vội vàng nhìn xung quanh. Xung quanh chẳng có gì cả. Hắn nghiến răng, bước tiếp lên phía trước.
Vụt.
“Khốn nạn!”
Hắn lại bước tới.
Vụt.
Bước tiếp.
Vụt.
Mỗi một bước đi lại có một cơn đau truyền tới giống như hắn đang giẫm phải dây điện vậy. Sau cơn đau toàn thân hắn bắt đầu ngứa ngáy.
“Ai? Rốt cuộc là ai? Bước ra đấu một trận đi”.
Người thanh niên gào lên. Thế nhưng xung quanh vẫn im lặng như tờ. Người đàn ông tiếp tục lao lên.
Sau khoảng mười lần như thế, hắn không nhịn được nữa, điên cuồng vò đầu bứt tai, cào cấu người mình. Hắn càng cào thì máu càng tứa ra.
“Chuyện này…”, Mã Hải há hốc miệng, đứng ngây ra nhìn người đàn ông.
“Sao thế. Không phải là muốn lấy đôi tay của tôi sao? Sao mà không ra tay vậy?”, Lâm Chính đứng im nhìn người đàn ông.
“Anh…”
Người đàn ông gào thét, cố gắng nhịn cơn ngứa và lao về phía trước. Nhưng kết quả vẫn như vậy.
Vụt. Lại là âm thanh đó vang lên.
Người đàn ông rút lên, lăn lộn dưới đất, cào cấu không ngừng. Một lúc sau cả người hắn bê bết máu, trông vô cùng thê thảm. Mã Hải sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy.
“Nếu chỉ có vậy mà muốn động vào chúng tôi thì e rằng chưa đủ trình đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Xem là các người có thần linh bảo vệ…các người…đợi đấy”.
Người đàn ông run rẩy hét lên sau đó cố gắng đứng dậy và quay đầu bỏ chạy. Hắn nhanh chóng biến mất.
Mã Hải định đuổi theo nhưng nghĩ tới việc hắn có thể dùng tay không bóp nát điện thoại của mình thì ông ta lại thôi.
Mặc dù hắn rất ngứa nhưng với sức mạnh của mình thì có lẽ xử lý một người như Mã Hãi cũng vẫn dễ dàng như ăn cháo vậy.
“Chủ tịch Lâm, tôi sẽ cho người đi bắt hắn lại, ở đây đều có camera hắn không thoát khỏi Giang Thành được đâu”, Mã Hải vội vàng nói.
“Không cần đầu, để hắn về đi”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Dù sao biết hắn đến từ đâu là được rồi. Hắn về, chủ của hắn thấy vậy có lẽ cũng bị hết hồn thôi”
“Đáng ghét”, Mã Hải nghiến răng: “Bọn chúng không chỉ đánh người của chúng ta bị thương mà còn dám động cả vào chủ tịch nữa. Công ty U U đúng là quá ngông cuồng”.
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ đối phương lại to gan đến vậy. Xem ra tôi đã đánh giá thấp Huyết U U rồi”, Lâm Chính đanh mắt, giọng lạnh tanh.
“Chủ tịch Lâm, giờ chúng ta phải làm sao?”, Mã Hải hỏi.
“Nếu như không biết kẻ địch là ai, ở đâu thì chúng ta còn tốn công. Giờ chúng đã tự lộ thân phận thì cũng không vội động vào chúng nữa. Tôi hỏi ông một câu”.
“Chủ tịch Lâm cậu nói đi”.
“Muốn công ty bảo vệ U U này biến mất khỏi Giang Thành thì cần bao lâu?”, Lâm Chính hỏi.
Mã Hải suy nghĩ rồi trả lời: “Nếu như phá sản thì chúng ta cũng phải điều động không ít nhân lực, vật lực, còn phải ra tay từ trong nội bộ công ty nữa. Vậy nên cần tầm một tuần. Dù sao thì thực lực của công ty này cũng có, còn nếu mua lại thì một ngày là đủ”.
“Vậy thì mua lại đi”, Lâm Chính phủi bụi trên người: “Ngày mai tôi tới công ty đó một chuyến để gặp Huyết U U”.
Lâm Chính không thích sự bị động, anh sẽ chủ động tấn công…
“Vâng chủ tịch Lâm…phải rồi, hai giờ chiều nay có vài người khách tới. Cậu xem có muốn gặp họ không?”, Mã Hải cung kính nói.
“Khách ở đâu?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Từ Yên Kinh tới, là người nhà Tư Mã”, Mã Hải lên tiếng.
“Ồ?”
Lâm Chính suy nghĩ rồi đáp lại: “Vậy ông sắp xếp đi nhé”.
“Vâng”, Mã Hải gật đầu.
Hai người đi thang máy về phòng, Mã Hải lập tức đi sắp xếp công việc.
Hai giờ chiều, một đám người ăn mặc sang trọng bước vào phòng khách trên tầng cao nhất của công ty Dương Hoa và chờ đợi trong lo lắng.
Đợi Lâm Chính bước vào thì tất cả đồng loạt đứng dậy.
“Tư Mã Trường Tâm thay mặt toàn bộ nhà Tư Mã tới xin lỗi thần y Lâm”.
Tư Mã Trường Tâm hô lên, sau đó toàn bộ già trẻ gái trai trong căn phòng đều cúi người trước Lâm Chính…