Trong nhà lao u ám.
Liễu Như Thi bất lực nằm trên đất.
Vết thương trên người cô ấy không được xử lý kịp thời, trong nhà lao lại u ám ẩm thấp, vi khuẩn sinh sôi, cô ấy đã bị nhiễm bệnh cũng không có gì lạ.
Trong sự đói rét khốn khổ, cô ấy chỉ có thể run rẩy nằm co trong góc.
Mấy con chuột không sợ người chạy tới chạy lui ở xung quanh, dường như đã quen với người ở trong nhà lao này.
“Có thể… cho tôi ly nước không?”.
Cuối cùng, Liễu Như Thi không chịu nổi nữa ngẩng đầu lên, yếu ớt gọi cai ngục ở ngoài nhà giam.
“Nước? Ha, vào nơi này rồi còn có nhiều yêu cầu như vậy? Đừng đùa nữa, biết đây là đâu không? Tử lao! Người đến đây đều phải chết! Uống nước? Uống nước tiểu đi!”, cai ngục cười lớn, hoàn toàn không quan tâm đến Liễu Như Thi.
“Anh…”, Liễu Như Thi tức tối, còn định nói gì đó nhưng vì tâm trạng kích động mà ho dữ dội không ngừng.
Khụ khụ khụ…
Phụt!
Trong cơn ho kịch liệt, cô ấy phun ra ngụm máu.
Nhưng đám cai ngục hoàn toàn không quan tâm.
Dường như trong mắt bọn họ đó là một chuyện rất bình thường.
“Cô nhóc”.
Lúc này, một giọng nói sốt sắng vang lên.
Sau đó một bà cụ nhanh chân bước vào trong nhà tù.
“Ai đó?”.
Cai ngục dừng cười, lập tức quát lớn.
Nhưng bà cụ không quan tâm đến cai ngục, đứng ở cửa nhà tù nhìn Liễu Như Thi.
“Khốn nạn!”.
Cai ngục thầm chửi mắng, định tiến tới nhưng bị người bên cạnh níu lại.
“Cậu muốn chết à? Người đó là bà cụ Ôn!”, người bên cạnh quát khẽ.
“Bà cụ Ôn?”, cai ngục đó biến sắc, nhờ vào ánh sáng lờ mờ mới nhìn rõ người này, không dám lên tiếng nữa.
Người bên cạnh thì khẽ quát: “Bà cụ Ôn, người này đã bị Tứ tôn trưởng cho vào tử lao, bà chỉ có thể đến thăm, đừng làm chúng tôi khó xử!”.
“Tôi có mấy câu muốn nói với con bé này cũng không được sao?”, bà cụ Ôn sầm mặt, nghiêng đầu quát.
Vẻ mặt cai ngục rất túng quẫn, không dám nhiều lời, chỉ nhỏ giọng nói: “Chỉ mấy câu thôi, nói nhiều hơn, chúng tôi cũng khó xử…”.
“Khó xử? Vậy thì đừng làm gì cả! Nghe đây, mau chuẩn bị nước và thức ăn nóng cho con bé này! Đi mau!”, bà cụ Ôn quát lên.
“Bà cụ Ôn, chuyện này mà để Tứ tôn trưởng biết thì chúng tôi tiêu đời”.
Các cai ngục rất khó xử.
“Các người sợ Tứ tôn trưởng, không sợ tôi? Mau cút đi làm cho tôi! Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”, bà cụ Ôn quát giận.
“Chuyện đó…”.
Hai người do dự không quyết định được.
Đúng lúc này, loạt tiếng bước chân gấp rút vang lên từ trong tử lao.
Mấy người đồng loạt nhìn về hướng tiếng bước chân truyền tới, lúc này mới thấy một nhóm đệ tử của Thiên Hình Cung đi tới.
Đệ tử đi đầu còn cầm một thứ như sắc lệnh trong tay.
Khi nhìn thấy nó, sắc mặt bà cụ Ôn không mấy tự nhiên, rất khó coi.
Bọn họ đi đến đây, đồng loạt hành lễ với bà cụ Ôn.
“Cậu là Nghiêm Khoan? Các người đến đây làm gì?”, bà cụ Ôn hỏi.
“Thưa bà Ôn, chúng tôi đến để đọc lệnh xử quyết của Tứ tôn trưởng!”, Nghiêm Khoan nói.
“Lệnh xử quyết?”.
“Phải, Tứ tôn trưởng đã phái người đến kí túc xá đệ tử điều tra, kết quả điều tra đã có, chứng thực đệ tử Liễu Như Thi đã có hành vi mưu sát đệ tử Tiết Tường, cho nên chúng tôi đến để đọc kết quả xử quyết cô ta”, Nghiêm Khoan không biểu lộ cảm xúc gì mà nói.
Anh ta dứt lời, bà cụ Ôn và Liễu Như Thi đều trợn to mắt, đầy vẻ kinh ngạc.
“Kết quả? Sao… Sao có thể? Điều tra rõ ràng hay chưa?”.
“Bà cụ Ôn có điều không biết, trong các đệ tử có người vừa mua một chiếc điện thoại, dự định quay cảnh ban đêm, tình cờ quay lại toàn bộ sự việc. Lúc chúng tôi điều tra, đệ tử đó đã cung cấp video cho chúng tôi, nên kết quả đã rõ”, Nghiêm Khoan nói.
Bà cụ Ôn há hốc miệng.
Người tên Nghiêm Khoan lấy giấy xử quyết ra, đọc to.
“Đệ tử Liễu Như Thi, ý đồ mưu sát đệ tử Tiết Tường, làm trái quy tắc của tông môn, khinh thường pháp luật, khinh thường sự uy nghiêm của thiên cung. Nay dựa theo quy tắc của Thiên Hình Cung xử quyết đệ tử Liễu Như Thi! Lấy đó răn đe! Củng cố uy nghiêm của thiên cung!”.
Nói xong, Nghiêm Khoan gập giấy xử quyết lại, ném vào trong nhà lao.
Liễu Như Thi trợn tròn mắt.
Bà cụ Ôn cũng ngây người.
“Liễu Như Thi, cô còn gì để nói nữa không?”, Nghiêm Khoan lạnh lùng hỏi.
“Tôi… Tôi không còn gì để nói…”, hai mắt Liễu Như Thi trống rỗng, miệng lẩm bẩm.
“Vậy được”.
Nghiêm Khoan lấy một gói thuốc bột từ trong túi ra, ném vào nhà lao.
“Tứ tôn trưởng nói, xét đến tình cảm của bà cụ Ôn nên sẽ không xử chém cô! Cho cô được toàn thây!”, Nghiêm Khoan bình tĩnh nói.
“Không!”.
Bà cụ Ôn hét lên thê lương, định kéo cửa phòng giam ra, nhưng cai ngục vội vàng xông tới, bắt lấy bà ấy.
“Bà cụ Ôn, tử lao trọng địa, không được làm càn, đưa bà ấy đi!”, Nghiêm Khoan quát lên.
Đệ tử Thiên Hình Cung định đưa bà cụ Ôn đi.
“Thả tôi ra! Tôi muốn gặp Tứ tôn trưởng! Thả tôi ra!”, bà cụ Ôn hét lớn.
Nhưng không có tác dụng gì.
Chẳng mấy chốc, bà ấy đã bị đưa đi khỏi tử lao.
“Cảm ơn bà, bà Ôn!”.
Liễu Như Thi nhìn theo hướng bà cụ Ôn bị đưa đi, yếu ớt nói, sau đó nhìn gói thuốc ở trên mặt đất, giọng khàn đặc: “Nếu mình chết, Lâm Chính cũng sẽ không còn gì vướng mắc… Mọi thứ cũng nên kết thúc rồi nhỉ?”.
Nói xong, cô ấy mở gói thuốc ra, uống hết thuốc bột ở bên trong.
…
Trên đài Y Thánh.
Lâm Chính và Thu Phiến bước vào trong.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ trên người họ.
“Lâm Chính đến rồi!”.
Có người khẽ hô lên.
“Cậu ta lại đến thật kìa!”.
“Cậu ta đến đây chịu chết sao?”.
“Tôi còn tưởng cậu ta sẽ lén trốn khỏi thiên cung Trường Sinh, tìm một nơi sống tạm bợ”.
“Nếu đã đến đây thì hôm nay cậu ta chắc chắn sẽ phải chết ở đây”.
Bọn họ bàn tán xôn xao.
“Bái kiến Ngũ tôn trưởng!”.
Lâm Chính đi đến trung tâm đài Y Thánh, chắp tay chào người phụ nữ xinh đẹp ở bên trên.
Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Lâm Chính, đấu y sinh tử là do cậu đề ra, tất cả hậu quả cũng sẽ do cậu tự chịu trách nhiệm, sống hay chết phải dựa vào bản thân cậu”.
“Đệ tử đã rõ”, Lâm Chính gật đầu đáp.
“Hi vọng cậu thật sự hiểu rõ, nhưng theo tôi thấy, cậu hoàn toàn không biết mình đang làm gì”, Tiết Tường ở bên này cười nhạt, ánh mắt sâu xa.
“Câu nói này tôi cũng có thể tặng lại cho anh”, Lâm Chính nghiêng đầu nói.
“Ha ha, được thôi, chúng ta mau chóng bắt đầu đi. Tôi không muốn nhìn thêm thái độ khiến người ta buồn nôn của cậu nữa”, Tiết Tường cười khẩy, trong mắt đầy vẻ nham hiểm.
“Không vội”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ồ? Cậu còn có chiêu trò gì nữa?”, Tiết Tường khó hiểu.
“Người vẫn chưa đến đủ kia”, Lâm Chính nói.
“Chưa đến đủ?”.
Tiết Tường khó hiểu.
Ngũ tôn trưởng lại nói: “Còn một đệ tử nữa đâu? Vì sao không lên?”.
Tất cả mọi người sửng sốt.
“Còn một đệ tử nữa?”.
“Chuyện này là sao?”.
“Ngũ tôn trưởng, lần này không phải đấu y sinh tử giữa hai người Tiết Tường và Lâm Chính sao? Bây giờ hai người đều đã lên sân, chưa thể bắt đầu sao?”, có đệ tử đứng lên đưa ra nghi vấn.
Nhưng Ngũ tôn trưởng lại lắc đầu.
“Đơn đăng ký Lâm Chính đưa lên là một đơn đăng ký hợp nhất. Nói cách khác, hai trận đấu y sinh tử của cậu ta sẽ hợp lại làm một, cậu ta sẽ đồng thời khiêu chiến với hai người Tiết Tường và… Từ Tài Quang!”, Ngũ tôn trưởng nghiêm túc nói.
Bà ta vừa dứt lời, tất
cả mọi người cùng ồ lên.