Khi Lâm Chính bước ra khỏi quảng trường thể thao, người anh đã dính đầy máu và nồng nặc sát khí.
Toàn bộ quảng trường thể thao đã bị phong tỏa hoàn toàn kể từ khi Lý Hiểu Hồng xuất hiện.
Tất cả giới truyền thông được yêu cầu rời đi.
Bất kỳ thông tin nào đằng sau đó cũng không được truyền ra ngoài.
Lý Hiểu Hồng ngơ ngác đứng ở đó, cô ta cũng không biết từ khi nào mà mình đã đi ra khỏi quảng trường thể thao.
"Cô Lý? Cô Lý!"
Có những tiếng hét vang vọng bên tai cô ta.
Lý Hiểu Hồng lúc này mới tỉnh táo lại.
"Tôi... tôi đang ở đâu?"
"Cô Lý, chúng ta đang ở bên ngoài quảng trường thể thao Giang Thành..."
Người bên cạnh trả lời, giọng đầy lo lắng: "Cô không sao chứ? Sắc mặt cô không được tốt".
Lý Hiểu Hồng sửng sốt một lát, sau đó dần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu ngước nhìn bóng người đang rời đi.
"Thủ đoạn của kẻ này vượt xa sự hiểu biết của chúng ta. Chuyện này xin hãy nhanh chóng thông Báo cho Đại hội và yêu cầu Đại hội nhanh chóng đưa ra quyết định..."
Cô ta biết sự việc này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Mặc dù Lâm Chính đã bỏ qua, nhưng chuyện này chỉ vài lời cũng không thể giải quyết được.
Cô ta phải tìm hiểu lại người đàn ông này và lên kế hoạch mới.
Lý Hiểu Hồng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Cô ta hiểu rằng đây không phải lúc để hoảng sợ mà là lúc để bình tĩnh suy nghĩ và hành động nhanh chóng.
"Cô Lý, vậy còn phía Lâm thần y..."
"Tôi sẽ tự mình giám sát!"
Lý Hiểu Hồng mặt không cảm xúc nói.
Mọi người đều gật đầu và không nói gì.
Một lúc sau, Lâm Chính rời khỏi quảng trường thể thao.
Lý Hiểu Hồng theo sát.
Gia Cát Xuyên quay người rời đi, không biết mình nên đi đâu.
"Cô Lý, có chuyện gì à?"
Lâm Chính vừa lên xe của Từ Thiên liền nhìn thấy Lý Hiểu Hồng đi tới, anh nhẹ nhàng hỏi.
"Anh đang đi đâu?"
Lý Hiểu Hồng suy nghĩ một chút rồi hỏi.
"Đồn cảnh sát".
"Anh làm gì ở đó vậy?"
"Còn có thể làm gì nữa? Báo án!"
"Báo án?"
"Bây giờ Đại hội đang đe dọa tính mạng của tôi, làm sao tôi có thể không tìm kiếm sự giúp đỡ từ cơ quan nhà nước cơ chứ? Lẽ nào cô muốn thấy cảnh tôi chết đường chết chợ?"
Lâm Chính nói bằng giọng mỉa mai.
Lý Hiểu Hồng hơi giật mình. Cô ta không ngờ Lâm Chính lại chọn cách này để giải quyết vấn đề. Cô ta vốn tưởng rằng Lâm Chính sẽ tìm kiếm những thế lực ngầm hoặc các tổ chức phi thường khác để chống lại Đại hội, nhưng không ngờ phương pháp mà Lâm Chính áp dụng lại là phương pháp nguyên thủy nhất...
"Anh... Anh thật sự muốn Báo án?" Lý Hiểu Hồng nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật", Lâm Chính khẽ mỉm cười: "Hơn nữa, tôi tin tưởng cơ quan nhà nước sẽ cung cấp cho tôi những biện pháp bảo vệ cần thiết".
Lý Hiểu Hồng trầm mặc một lát, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
"Anh đang khiêu khích Đại hội. Đại hội sẽ giết anh!"
"Cô cho rằng đến nước này rồi, tôi còn có thể mong Đại hội tha cho mình sao?"
Lâm Chính lắc đầu mỉm cười.
Lý Hiểu Hồng ngập ngừng định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài.
"Cô Lý, nếu không còn việc gì thì cô xuống xe đi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm".
Lâm Chính nhẹ nhàng nói.
"Đi thôi, tôi đi cùng anh".
"Cô đang đại diện cho Đại hội hay đang đại diện cho chính mình?"
"Đại hội."
Lý Hiểu Hồng im lặng một lát rồi nói.
"Rất tốt".
Lâm Chính không nói gì nữa.
Anh giờ đã phần nào biết được khả năng của Đại hội.
Những người có địa vị càng thấp thì niềm tin vào Đại hội của họ càng cực đoan và điên cuồng.
Lâm Chính nhanh chóng đến đồn cảnh sát mà không giải thích thêm lời nào.
"Tôi muốn Báo án".
Lâm Chính lập tức hô lên không chút do dự.
Rất nhanh, một cảnh sát đi tới, khi nhìn thấy là Lâm Chính, cảnh sát này không khỏi giật mình...