Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai nấy dừng tay lại, đổ dồn mắt nhìn gia chủ Hàn.

Sắc mặt gia chủ Hàn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm những vị khách không mời mà đến này, lạnh lùng nói: "Các cậu là người của ông Khương sao?".

"Gia chủ Hàn có trí nhớ tốt thật, còn nhận ra anh em chúng tôi!".

Gã đàn ông dẫn đầu để tóc dài, mặt có vết sẹo, lạnh lùng đáp.

"Đến đây làm gì?".

"Làm gì à? Đương nhiên là đòi nợ rồi! Bình thường anh em chúng tôi đều làm những việc này!".

"Đòi nợ?".

"Gia chủ Hàn, ông Khương cũng không phải người nhân lúc cháy nhà hôi của, nhưng ba năm trước, con trai ông là Hàn Lạc đã đánh con trai của ông Khương bị thương nặng ở quán rượu Ngọc Lâm. Đến giờ con trai của ông ấy còn chưa đi lại bình thường được! Chẳng lẽ món nợ này không nên tính sao?".

Gã mặt sẹo lạnh lùng nói.

"Cậu chủ của các cậu ức hiếp người khác, định cưỡng bức nhân viên phục vụ ở quán rượu Ngọc Lâm, con trai tôi tuy bình thường hống hách, nhưng cũng là người ghét ác như thù, gặp phải chuyện này, sao nó có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?".

Gia chủ Hàn lạnh lùng đáp.

"Chuyện này chúng tôi không quan tâm, tóm lại chân của cậu chủ chúng tôi là do con ông đánh ra nông nỗi đó! Món nợ này nhất định phải trả!".

Dứt lời, gã mặt sẹo vung tay lên, hai người đàn ông trung niên với khí tức đáng sợ lập tức bước từ sau lưng gã ra.

Nhìn khí thế này là biết chắc chắn đối phương không phải dạng vừa.

Người nhà họ Hàn đều run rẩy.

"Gia chủ Hàn, tôi cho các ông hai lựa chọn! Một, ông chủ động hiến hai chân, để chúng tôi đánh gãy chân ông, coi như chấm dứt món nợ này! Hai, chúng tôi phá linh đường ở đây, khiến con trai ông chết cũng không được yên!".

Gã mặt sẹo lạnh lùng nói.

"Bọn mày dám?".

Hàn Bộ Vĩ tức giận gầm lên: "Anh tao hi sinh vì nước! Bọn mày dám phá linh đường, chính quyền sẽ không tha cho bọn mày đâu!".

"Bọn tao biết là chính quyền sẽ không tha cho bọn tao, bọn tao cũng đã sẵn sàng để chịu trách nhiệm về chuyện này. Ông Khương đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, ông ấy chỉ muốn xả cục tức này thôi!".

Gã mặt sẹo điềm nhiên đáp.

Gia chủ Hàn biết đối phương đã chuẩn bị sẵn kế sạch vẹn toàn.

Nếu không để đối phương xả cục tức này thì sự việc sẽ không được giải quyết.

"Khốn kiếp! Mày tưởng nhà họ Hàn bọn tao sẽ sợ mày sao? Muốn đánh thì lại đây!".

"Đây là nhà họ Hàn, không phải nơi bọn mày làm càn!".

"Đừng có ngông cuồng!".

Người nhà họ Hàn vô cùng tức giận, nhao nhao la lối.

"Muốn đánh? Vô cùng hoan nghênh! Nhưng tao phải nhắc nhở bọn mày, hai người bên cạnh tao đều có thực lực cấp tông sư, muốn giao đấu với bọn họ thì phải xem bọn mày có xứng hay không đã".

Gã mặt sẹo nói.

"Mày..."

Người nhà họ Hàn đều biến sắc.

Tông sư?

Đó đâu phải người mà võ sĩ bình thường có thể đấu lại chứ?

Hết cách, Hàn Bộ Vĩ chỉ đành vội vàng đưa mắt nhìn Ninh Hồng.

"Cậu chủ Ninh, chẳng phải anh nói sẽ bảo vệ nhà họ Hàn chúng tôi sao? Mong anh hãy ra tay đuổi bọn chúng đi!".

Hàn Bộ Vĩ vội nói.

Nhưng Ninh Hồng chỉ khẽ cười, lắc đầu đáp: "Các anh còn chưa đồng ý với những yêu cầu tôi đưa ra".

"Đồng ý! Nhà họ Hàn chúng tôi đồng ý! Xin anh hãy ra tay luôn đi!".

Hàn Bộ Vĩ gầm lên.

Dù là linh đường bị phá hay bố hắn bị đánh gãy hai chân!

Thì hắn đều không thể chấp nhận được!

So với chuyện này, nhà họ Hàn mất đi một ít sản nghiệp cũng chẳng là gì.

Nhưng Ninh Hồng lại lắc đầu: "Cho dù các anh đồng ý thì cũng không được, nhà họ Ninh chúng tôi và ông Khương có mối quan hệ không tệ, sao tôi có thể vì các anh mà làm ảnh hưởng đến mối giao tình với ông ấy chứ?".

Hơi thở của Hàn Bộ Vĩ trở nên run rẩy, ánh mắt dại ra.

Lúc này hắn mới nhận ra, Ninh Hồng không hề thực lòng muốn giúp nhà họ Hàn.

Cái gọi là bảo vệ cũng chỉ là nói cho sang mồm mà thôi...

"Các anh... các anh..."

Hàn Bộ Vĩ há miệng, nhưng mãi không thốt được câu nào.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.

"Đôi chân của tôi... cho các cậu đấy!".

Tất cả đều đổ dồn mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Người lên tiếng... chính là gia chủ Hàn!

"Bố!".

Hàn Bộ Vĩ cuống quýt kêu lên.

"Gia chủ! Không được!".

"Sao có thể làm thế chứ?".

Người nhà họ Hàn cũng nhao nhao khuyên nhủ.

Nhưng vô ích.

"A Lạc đã chết, bố cũng chẳng làm được gì cho nó, nếu ngay cả linh đường của nó cũng không bảo vệ được, thì bố lấy đâu ra tư cách làm bố của nó?".

Đôi mắt gia chủ Hàn đỏ hoe, nhưng thái độ vô cùng kiên quyết.

Ông ta hạ quyết tâm, cất bước đi tới.

"Gia chủ Hàn, ông đúng là nam tử hán, tôi khâm phục! Nhưng đây là mệnh lệnh của ông Khương, chúng tôi không dám không nghe! Rất xin lỗi!".

Gã mặt sẹo hơi cúi người, rồi chìa tay sang bên cạnh.

Người bên cạnh lập tức đưa cho gã một con dao sáng loáng.

Gia chủ Hàn nhắm mắt lại.

"Gia chủ Hàn, cố chịu một chút!".

Gã mặt sẹo khàn giọng nói, sau đó giơ tay lên chém xuống.

Phập!

"Hự!".

Cơ thể của gia chủ Hàn lập tức ngã nhào xuống đất, chân phải đã đứt lìa, máu tươi phun ra như suối.

"Bố!".

Hàn Bộ Vĩ gào thét như lên cơn điên, lao tới đỡ gia chủ Hàn dậy.

"Chú ơi, đừng mà!".

Một cô bé khoảng 10 tuổi cũng nước mắt giàn giụa xông tới, ôm chặt lấy tay của gã mặt sẹo, gào khóc rất to.

"Quán Quán, mau quay lại đây!".

Một người phụ nữ biến sắc, vội vàng kéo cô bé đi.

"Mẹ, tại sao lại như vậy? Anh đã chết rồi, tại sao bọn họ lại đối xử với bác như vậy? Tại sao? Hu hu hu..."

Cô bé òa khóc.

Gã mặt sẹo không nói gì, chỉ bình thản nhìn gia chủ Hàn, sau đó đi tới...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK