“Thế sao?”.
Lâm Chính mỉm cười nói: “Nếu vậy, hình như trước kia anh chưa từng tiếp xúc với người ngoại vực?”.
“Người hướng lên cao nước chảy chỗ trũng, người ngoại vực đê hèn thấp kém, sao tôi phải tiếp xúc?”, Duy Ngã Mệnh lắc đầu nói.
“Xem ra anh chỉ đang ngồi đáy giếng, huênh hoang tự đại”.
“Hi vọng lát nữa anh vẫn có thể miệng mồm như vậy”, Duy Ngã Mệnh nói, sau đó đi về phía Lâm Chính.
Sự kiên nhẫn của hắn đã đến cực hạn. Hắn chỉ muốn đánh cho tên ngông cuồng ở trước mắt quỳ xuống xin tha, muốn xem gương mặt tuyệt vọng giãy giụa, kêu gào thảm thiết của người này.
“Chuẩn bị ra tay rồi”.
Người bên dưới võ đài la lên.
Duy Ngã Mệnh đi về phía Lâm Chính từng bước, bắt đầu tích lũy khí thế toàn thân. Khí tức cuồng bạo bá đạo không ngừng xoay chuyển quanh người hắn, cứ như nước sôi, phát ra âm thanh ục ục.
Sau đó.
“Quỳ xuống cho tôi!”.
Duy Ngã Mệnh đột nhiên quát lên, giẫm một chân xuống.
Ầm!
Võ đài lung lay.
Màn chắn tạo thành bằng khí kình ở xung quanh giống như sóng biển không ngừng lay động.
Thậm chí ngay cả bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, rung chuyển nhè nhẹ.
“Wow!”.
Người người kinh ngạc.
Đó là uy thế bậc nào!
Sau khi Duy Ngã Mệnh giẫm chân, uy thế đáng sợ lan về phía Lâm Chính, định đè anh quỳ xuống đất.
Nhưng… khi uy thế ập đến, Lâm Chính… vẫn không nhúc nhích.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, cơ thể không hề lung lay chút nào, thậm chí cả tà áo cũng không hề lay động.
“Cái gì?”.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, há hốc miệng.
“Quả nhiên người này vẫn có chút thực lực!”, cô gái bên phía thế gia Thần Cung nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ nhíu mày.
“Cậu ta có thể đỡ được Trùng Long Thích của Trùng Long Cốc thì sao lại bị chút uy thế đó dọa sợ? Duy Ngã Mệnh khinh địch rồi”, cốc chủ Trùng Long Cốc thản nhiên nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông, Tề Thủy Tâm, Ái Nhiễm, trang chủ Vân Tiếu và những người khác cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng bọn họ không dám buông lỏng, tiếp tục dõi theo Lâm Chính.
“Ồ?”.
Thấy Lâm Chính vẫn bình yên vô sự, Duy Ngã Mệnh hơi kinh ngạc: “Xem ra tôi coi thường anh rồi?”.
“Tôi đã nói rồi, anh chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Thật ra Sở Thu cũng có thể đánh bại anh, còn tôi đánh bại anh lại rất dễ dàng!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Ha, anh bớt nói lung tung ở đây, làm loạn tâm cảnh của tôi. Sở Thu có thực lực gì, tôi liếc mắt là có thể nhận ra. Còn anh, có lẽ cũng chỉ mạnh hơn Sở Thu một chút”, Duy Ngã Mệnh cười nhạt, nói.
“Thế sao? Vậy anh ra tay đi, xem tôi mạnh hơn Sở Thu một chút hay là mạnh hơn anh một chút”, Lâm Chính nói.
“Ngông cuồng!”.
Duy Ngã Mệnh lạnh lùng quát, vung tay lên.
Vèo vèo vèo…
Bảy ánh sao bay ra từ lòng bàn tay hắn, hóa thành hình chòm sao Bắc Đẩu, bao phủ về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức vung tay, búng đầu ngón tay, phóng ra mười mấy cây châm khí nhắm tới số châm hình sao Bắc Đẩu.
Châm khí va chạm lập tức bị châm hình sao Bắc Đẩu đánh nát. Số châm đó không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục bay về phía Lâm Chính.
“Trò vặt vãnh như thế mà cũng dám phô bày trước mặt tôi?”, Duy Ngã Mệnh khinh thường cười nói.
Nhưng giây lát sau.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Số châm hình chòm sao Bắc Đẩu đột nhiên nổ tung, một vài cây nứt ra làm đôi, tất cả rơi xuống đất.
“Cái gì?”.
Duy Ngã Mệnh sửng sốt.
Đột nhiên hắn ý thức được gì đó.
“Hóa ra châm khí vừa rồi không phải dùng để ngăn cản thế châm của tôi, mà là để phá hoại cấu trúc bên trong của số châm này, từ đó khiến nó nổ tung?”, Duy Ngã Mệnh nhỏ giọng nói.
“Xem ra anh không ngốc”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Ánh mắt của Duy Ngã Mệnh lập tức lạnh băng.
Hắn biết năng lực của người trước mặt không kém như mình nghĩ, cần phải nghiêm túc chiến đấu.
Duy Ngã Mệnh hít sâu một hơi, đột nhiên đưa tay điểm vào mấy huyệt vị trên người.
“Thất huyệt, mở!”.
Duy Ngã Mệnh hô lên, khí tức, ý cảnh đột nhiên tăng lên gấp ba lần.
“Ồ?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Tôi sẽ dùng chút sức lực vậy”.
Duy Ngã Mệnh hờ hững nhìn Lâm Chính.
Lúc này hai mắt hắn đã trở nên trắng dã.