"Tướng Lâm, xem ra cậu từng nghe đến Thiên Thần Điện rồi à? Đây là thế tộc gì vậy?", Vạn Kình Tùng trầm giọng hỏi.
Lâm Chính thở hắt ra, khàn giọng đáp: "Thực ra tôi cũng không biết nhiều về Thiên Thần Điện, mà mới chỉ nghe tới trong mấy năm gần đây. Tông môn này không có nhiều người, hơn nữa hành sự kín đáo, các ông chưa từng nghe tới cũng là điều dễ hiểu. Sở dĩ tôi từng nghe tới bọn họ là do Thiên Thần Điện này là một tông môn y võ rất thuần túy!".
"Tông môn y võ?".
"Đúng vậy, tông môn này chuyên tu luyện y võ, nghiên cứu y đạo trên đời. Nghe nói điện chủ của Thiên Thần Điện cực kỳ thần bí, có bản lĩnh khởi tử hồi sinh, còn có người gọi hắn là thần tiên, thần lực có thể che trời. Tôi chưa từng nghĩ người cứu thiên kiêu hạng nhất hôm nay lại là điện chủ của Thiên Thần Điện, Thánh Quân Diệp Viêm!", Lâm Chính lắc đầu.
Dường như tình hình không có chuyển biến tốt như anh nghĩ.
Tuy anh nắm được rất ít thông tin về Thiên Thần Điện, nhưng mỗi thông tin anh nghe được đều gây chấn động.
Một năm trước, khi anh phái người tìm kiếm manh mối về Thiên Ma Đạo, có người đã thăm dò được trong Thiên Ma Đạo xuất hiện bóng dáng của người Thiên Thần Điện. Nghe nói là Thiên Thần Điện phái đệ tử đến Thiên Ma Đạo cầu cấm thuật y đạo, Thiên Ma Đạo không cho phép, tháng đó liền có bảy nghìn ma nhân trúng độc bị liệt, mất hoàn toàn sức chiến đấu. Thế là Thiên Ma Đạo bất đắc dĩ phải báo chuyện này với đạo chủ, đạo chủ ra mặt thì chuyện này mới lắng xuống.
Bảy tháng trước, đại diện của một nước ở ngoại vực bất ngờ khai thác được một linh điền đặc biệt. Trong linh điền tự nhiên này có không ít kì hoa dị thảo sinh trưởng, nước kia định chiếm lấy linh điền để trồng các loại dược liệu quý hiếm, cung cấp cho bộ đội sử dụng nhằm nâng cao sức chiến đấu của bọn họ. Nhưng mấy ngày sau, nước này bỗng dưng rút lui, linh điền cũng rơi vào tay một người vô danh. Nghe nói trong chuyện này có bóng dáng của người Thiên Thần Điện.
Ngoài những việc này ra còn có rất nhiều chuyện kinh người chưa được truyền ra có sự can dự của Thiên Thần Điện.
Cộng thêm chuyện ngày hôm nay, Lâm Chính chắc chắn vị Thánh Quân này của Thiên Thần Điện không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà thế lực và mạng lưới cũng rất khủng khiếp.
Nếu hắn chữa khỏi cho thiên kiêu hạng nhất, được thiên kiêu hạng nhất mời tới để cùng đối phó với Lâm Chính, thì anh hoàn toàn không có phần thắng...
"Nghiêm trọng đến vậy sao?", khuôn mặt già nua của Vạn Kình Tùng cũng trở nên khó coi.
"Tướng Vạn, nhanh chóng phái bộ đội và máy bay chiến đấu tấn công Thiên Thần Điện, không mong giết được Thánh Quân Diệp Viêm, chỉ cần có thể ngăn cản hắn chữa trị cho thiên kiêu hạng nhất. Chỉ cần kéo dài được một ngày, để hắn bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, thì cho dù Diệp Viêm kia giữ được mạng cho thiên kiêu hạng nhất, cũng khó mà khôi phục được tu vi của hắn", Lâm Chính trầm giọng nói.
Vạn Kình Tùng gật đầu: "Vừa khéo, tôi đã xin cấp trên một đội quân đặc biệt để khống chế cục diện ở Thánh Sơn. Bây giờ chuyện ở Thánh Sơn đã giải quyết xong thì để bọn họ giải quyết chuyện của Thiên Thần Điện đi".
Dứt lời, ông ta chạy sang bên cạnh, gọi cho cấp trên.
Nhưng Vạn Kình Tùng mới gọi chưa được bao lâu đã thấy một chiến sĩ vội vàng chạy tới, cuống quýt nói nhỏ gì đó.
"Cái gì?".
Vạn Kình Tùng biến sắc, ngẩng phắt đầu lên, nhìn cậu ta với ánh mắt khó tin: "Cậu nói... thật sao?".
"Chuyện mới xảy ra, bây giờ bên kia đang xin chi viện, rất nhiều bộ đội đã tới đó".
"Nghe đây, tôi không biết các cậu dùng cách gì, nhất định phải đảm bảo an toàn cho nơi đó, không được để lũ khốn kia xông vào! Rõ chưa? Nhỡ có sơ sảy gì, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm!", Vạn Kình Tùng khẽ gầm lên.
"Rõ, tướng Vạn!".
Người kia hô lớn rồi xoay người chạy đi.
Lâm Chính ở bên này cảm giác có chút bất ổn, kỳ quái nhìn ông ta, lên tiếng hỏi: "Tướng Vạn, xảy ra chuyện gì vậy?".
Nào ngờ Vạn Kình Tùng lại ấp a ấp úng một lát, không dám đáp lại.
Lâm Chính lập tức ý thức được sự bất thường, trầm giọng hỏi: "Tướng Vạn, chẳng lẽ còn có chuyện giấu tôi sao?".
Vạn Kình Tùng thở dài, rồi khàn giọng đáp: "Tướng Lâm, Thiên Ma Đạo đang tấn công vào Giang Thành!".
"Cái gì?".
Lâm Chính bước mấy bước tới, trừng mắt nhìn ông ta, ánh mắt đầy kinh hãi.