Lâm Chính giơ kiếm và đi về phía Thuỷ Thánh Võ.
Vẻ mặt anh lãnh đạm, nhưng sát khí đằng đằng.
Ở khoảng cách này, nếu Lâm Chính bất ngờ xuất kích, Thủy Thánh Võ không có chuẩn bị trước chắc chắn sẽ không thể tránh được.
Lúc này, tính mạng của Thủy Thánh Võ đã nằm trong tay Lâm Chính!
“Lâm thần y!”
Bà cụ Diệp bên cạnh lo lắng, định nói gì đó rồi lại thôi.
Tuy nhiên, không ai dám ngăn cản Lâm Chính!
Rốt cuộc, anh là người duy nhất ở đây có tư cách buộc Thuỷ Thánh Võ phải làm điều này!
Và lần này Lâm Chính đứng ra bảo vệ Diệp Tâm Ngữ, nhà họ Diệp làm sao dám ngăn cản anh?
Thuỷ Thánh Võ nhắm mắt lại và im lặng đứng đó, chỉ chờ lưỡi kiếm kia cứa vào cơ thể mình.
Không có hoảng loạn.
Không sợ hãi chút nào!
Có vẻ như anh ta đã sẵn sàng để chết!
Nhưng vào lúc này.
Tang!
Lâm Chính đột nhiên đánh rơi thanh kiếm trong tay xuống đất.
Thuỷ Thánh Võ mở mắt ra, kinh ngạc nhìn vũ khí trên mặt đất, kinh ngạc nói: "Lâm thần y, việc này là. . ."
"Bỏ đi!"
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tôi đây là người thích mềm không thích cứng. Nếu anh đã thành khẩn xin lỗi, tôi làm sao có thể giết anh? Thủy Thánh Văn... anh đưa về đi!"
Thuỷ Thánh Võ thở gấp, không thể tin được nói: "Lâm thần y! Nếu giết tôi anh không chỉ báo được thù cho cô Diệp mà còn lấy được Thiên Kiêu Lệnh cấp hai của tôi. Đó là việc biết bao nhiêu người thèm muốn! Anh thực sự không muốn như vậy sao?"
"Thiên Kiêu Lệnh? Tôi có rất nhiều, cũng không quá coi trọng vật này. Vậy nếu như tôi lấy thứ đó của anh rồi thì sao? Tôi vẫn là tôi, đó chẳng qua chỉ là một vật vô tri mà thôi!", Lâm Chính lắc đầu.
Thuỷ Thánh Võ sững người, không biết nên phản bác như thế nào.
"Huống chi, bọn họ nói rất đúng, tôi không thể ở Long Xuyên vĩnh viễn để bảo vệ Tâm Ngữ. Tôi sớm muộn gì cũng trở về Giang Thành! Nếu giết anh, tôi sẽ gây mối tử thù. Trừ phi hôm nay tôi có thể san bằng nhà họ Thuỷ, nếu không một khi tôi rời đi, người nhà họ Thuỷ nhất định sẽ trả thù Tâm Ngữ. Như vậy thì tôi không phải giúp nó, mà ngược lại là hại nó! Cho nên, mọi việc kết thúc ở đây thôi!" Lâm Chính phất tay.
Thuỷ Thánh Võ yên lặng nhìn Lâm Chính chăm chú, sau đó chắp tay lại nói với anh:
"Thánh Võ ngưỡng mộ tấm lòng bao dung của Lâm thần y! Sau khi tôi đưa Thánh Văn trở về nhà, nó sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Tôi cũng sẽ bắt nó tu dưỡng đạo đức để sau này không làm những điều sai trái nữa!"
"Với tình trạng hiện giờ, anh ta có muốn làm bậy cũng không thể làm bậy. Có điều, tôi cho anh một ân tình. Cho người đưa em trai anh tới căn phòng ở hậu viện, tôi sẽ nối lại tay chân cho anh ta. Như vậy, anh ta mới có thể sinh hoạt như người bình thường. Có điều, sau này di chứng vẫn sẽ phát sinh. Anh ta sẽ mất tu vi và không thể luyện võ được nữa!" Lâm Chính bình thản nói.
"Tay và chân của Thánh Văn vẫn có thể nối lại sao?" Thuỷ Thánh Võ thấy khó tin đến nỗi thở gấp.
"Tay chân của anh ta đều là mới bị chặt đứt, còn chưa thối rữa, hơn nữa còn được quản rất tốt. Giờ muốn nối liền cũng không khó”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nghe anh nói xong, Thuỷ Thánh Võ phấn khích đến mức quỳ xuống đất và khấu đầu cảm ơn.
"Lòng tốt của Lâm thần y, Thánh Võ sẽ luôn ghi nhớ trong lòng! Sau này có việc gì tôi giúp được, xin thần y ra lệnh bất cứ lúc nào. Thánh Võ sẽ cố gắng hết sức để báo đáp ân tình ngày hôm nay!!"
Thấy vậy, những người xung quanh đều bị sốc.
Thiên kiêu cấp hai lại quỳ xuống trước mặt Lâm thần y!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai dám tin?
"Thiên kiêu cấp ba phục tùng, thiên kiêu cấp hai dập đầu... Lâm thần y này... thật quá đáng sợ..."
Bà cụ Diệp yên lặng nhìn theo bóng lưng sừng sững như thần kia, trong lòng nổi lên muôn vàn đợt sóng lớn, một hồi lâu không thể bình tĩnh lại.