Chi Lan nhíu mày, kỳ quái liếc nhìn Lâm Chính, nói tiếp: “Chúng tôi không phải là cường giả Lục Địa Thần Tiên, nhưng chúng tôi là hậu duệ của Thần Tiên nên chúng tôi tự xưng mình là Tiên Tộc, anh hiểu không?”
“Thì ra là thế…”
“Nhưng cho dù chúng tôi không phải là Lục Địa Thần Tiên, muốn chống đối lại Lục Địa Thần Tiên cũng là chuyện dễ dàng”.
Chi Lan tự hào nói: “Chúng tôi là hậu duệ của Thần Tiên, những gì chúng tôi tu luyện dĩ nhiên là tiên pháp, không thua kém gì Lục Địa Thần Tiên. Nói thật với anh, ngay cả khi một vị Lục Địa Thần Tiên đến Tiên Tộc chúng tôi cũng phải ngoan ngoãn phục tùng, nếu không sẽ có kết cục thảm hại”.
“Lợi hại thế sao? Bái phục”.
Lâm Chính khẽ cười.
“Hừ, một nhân vật nhỏ bé như anh chắc không biết bản lĩnh của Lục Địa Thần Tiên nhỉ? Để tôi nói cho anh nghe, trong mắt chúng tôi, anh chẳng khác gì con kiến trên mặt đất, cho nên tôi khuyên anh nên thành thật mà cố gắng giúp đỡ Băng chủ, hiểu chưa?”
“Đất của các cô cũng không có kiến mà”.
“Anh thích cãi lại lắm à?”
“Ể… Thượng Tiên nói gì thì có cái đó, mọi thứ tôi đều nghe Thượng Tiên”.
“Xem như anh thức thời”.
Chi Lan lại hừ một tiếng, lười nhiều lời với Lâm Chính.
Cả đường đến đây, Lâm Chính như bà già nhà quê đi vào công viên lớn, nhìn trái nhìn phải, cái gì cũng cảm thấy có hứng thú.
Nhưng điều khiến anh thích hơn cả là người trong khu Thiên Tiên này lại đều là phụ nữ.
Hơn nữa vóc dáng, dung mạo ai cũng tuyệt đẹp, xuất trần thoát tục, thoạt nhìn hệt như tiên tử.
“Người Tiên Tộc đều là phụ nữ cả sao?”
Lâm Chính hỏi.
“Khu Thiên Tiên chỉ có phụ nữ, không nhận đàn ông. Hai khu khác thì nam hay nữ đều nhận”.
“Tại sao?”
“Vì công pháp của khu Thiên Tiên chỉ truyền cho nữ không truyền cho nam… Sao anh cứ hỏi mấy thứ đâu đâu không vậy? Chuyện này có liên quan gì đến cuộc thi ngày kia?”
“Đương nhiên là có, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
“Anh…”
Chi Lan bị Lâm Chính làm cho tức đến không nói nên lời, chỉ ước tát người đàn ông này một cái nhưng ngại Băng chủ nên không dám ra tay.
Lâm Chính nhìn vẻ tức giận của Chi Lan, cảm thấy rất đáng yêu, không khỏi bật cười thành tiếng.
Chi Lan càng bực mình hơn.
Nhưng lúc này dường như Lâm Chính chú ý đến điều gì, ánh mắt nhìn sang phía trước.
Chỉ thấy cách đó không xa là một ngọn núi băng cực lớn.
Rất nhiều bóng người đang làm gì đó trên núi băng, hình như là đang khai thác.
“Đó là gì?”
Lâm Chính tò mò hỏi.
“Không liên quan đến anh, không được phép đến đó. Đổi đường, tôi dẫn anh đi vòng nơi khác”.
Chi Lan lạnh lùng nói như không muốn nói với Lâm Chính về chuyện núi băng đó.
Lâm Chính nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, anh cũng không thể không biết điều.
Nhưng ngay khi Lâm Chính sắp rời đi.
“A!”
Một tiếng kêu thảm vang lên.
Lâm Chính vô thức nhìn sang.
Chỉ thấy một người ngã xuống đất kêu thảm thiết ở dưới chân núi băng cách đó không xa, bên cạnh là một người phụ nữ khu Thiên Tiên, tay cầm roi dài đánh mạnh vào người này.
“Muốn chạy à? Hôm nay bà đây phải đánh chết mày! Thứ chó má, tao cho mày chạy, tao cho mày chạy này!”
Người phụ nữ đó vừa vung roi lên đánh vừa mắng.
Người đàn ông nằm dưới đất liên tục kêu la, cơ thể bị nứt toác, máu chảy ra bị đông lại, cực kỳ thê thảm.
Đánh xong mười mấy roi, người đã sắp không còn hơi thở, tiếng kêu la cũng yếu dần.
“Đó là?”
Lâm Chính nhìn khuôn mặt người đàn ông, đồng tử co rụt lại, lập tức chạy đến.
“Này, anh làm gì đấy?”
Chi Lan vội vã gọi lại.
Nhưng Lâm Chính đã chạy thẳng vào núi băng, một tay nắm chặt lấy cây roi dính đầy máu sắp đánh vào người người đàn ông, lạnh lùng nói: “Dừng tay cho tôi”.
“Minh chủ? Cậu là… minh chủ?”
Người đàn ông khó khăn mở mắt ra, yếu ớt nói: “Minh chủ… cứu bọn tôi… cứu… gia chủ…”
“Gia chủ?”
Lâm Chính như ngừng thở, thấp giọng nói: “Hàn Mai đang ở đâu? Cô ấy thế nào rồi?”
“Gia chủ… sắp chết rồi…”
Người đàn ông yếu ớt nói.