Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lạc ngồi ở phòng khách, người giúp việc bưng trà rót nước, nhưng hắn không có tâm trạng thưởng thước, mà lại có bộ dạng căng thẳng đứng ngồi không yên.

“Nghe nói anh tìm tôi?”.

Lâm Chính đi vào phòng khách.

Hàn Lạc đứng bật dậy hành lễ với Lâm Chính.

“Kính chào long soái!”.

Lâm Chính cũng đáp lễ, nói: “Có gì cứ nói”.

“Long soái, tôi đến để chào tạm biệt anh”.

Hàn Lạc cười gượng.

“Ồ? Lôi Phúc trả lời anh rồi sao?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.

“Phải, Lôi võ trưởng đã gửi tài liệu đến. Hôm nay tôi sẽ quay lại tiền tuyến, theo như lời anh nói, dùng thân phận một tân binh xung phong trận địa”.

Hàn Lạc cười nói.

Lâm Chính nghe vậy lặng lẽ gật đầu.

Mặc dù nhà họ Hàn từng ỷ vào thân phận của Hàn Lạc mà ức hiếp người khác, bản thân Hàn Lạc cũng bao che, nhưng hắn không làm gì hổ thẹn với đất nước, xứng đáng là một chiến sĩ.

“Anh cởi áo ngoài ra”.

Lâm Chính nói.

“Hả?”.

Hàn Lạc sửng sốt, nhưng không dám làm trái, lập tức cởi áo ngoài ra, cởi luôn cả áo ba lỗ bên trong, để trần thân trên.

“Ngồi xuống ghế đi”.

Lâm Chính lấy Hồng Mông Long Châm ra.

Hàn Lạc nhìn Hồng Mông Long Châm, dường như ý thức được gì đó, vội vàng ngồi xuống ghế, dựng thẳng lưng.

Lâm Chính lập tức rút châm đâm lên người hắn.

Sau vài châm, Hàn Lạc đột nhiên run lên.

Cơn đau kịch liệt dâng tràn.

Nhưng hắn không dám lên tiếng.

Lâm Chính tiếp tục dùng châm.

Dần dần cơ thể Hàn Lạc co giật càng lúc càng nhanh, giống như bị giật điện.

Hơn nữa, khi cơ thể hắn không ngừng run, những lớp bùn đen cũng tràn ra từ trong lỗ chân lông của hắn.

“A!”.

Hàn Lạc gào lên giận dữ, trên người như có chùm khí dâng lên. Đợi chùm khí đó biến mất, cảnh giới đã tăng cao một bậc.

“Được rồi! Đi tắm rửa đi”.

Lâm Chính rút châm về, bình thản nói.

Hàn Lạc hoàn hồn lại, nhìn hai tay và người mình toàn bùn đen, kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Tướng Lâm, tôi… tôi đột phá rồi sao?”.

“Anh mắc kẹt ở cảnh giới này có lẽ cũng một thời gian rồi phải không?”.

“Tròn năm năm rồi”.

“Thiên phú của anh không tệ, sau này phải cần mẫn thêm mới được”, Lâm Chính nói.

“Cảm ơn long soái”.

Hai mắt Hàn Lạc nóng bừng, kích động nói.

“Ngoài ra, anh cầm theo những thứ này, nếu gặp phải nguy hiểm, chúng có thể giúp anh thoát khỏi cảnh nguy hiểm”.

Lâm Chính lấy vài lọ nhỏ từ trên người đưa cho hắn.

Hàn Lạc nắm chặt lọ sứ nhỏ, nước mắt giàn giụa, sau đó định quỳ xuống.

Nhưng Lâm Chính đỡ lấy hắn.

“Dưới gối đàn ông là nghìn vàng, đừng tùy tiện quỳ gối như vậy, huống hồ anh còn là quân nhân”.

Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Vâng, long soái!”.

Giọng nói của Hàn Lạc hơi khàn đi.

“Đi đi, tạo dựng sự nghiệp, đợi anh khải hoàn”.

Lâm Chính phất tay.

“Vâng!”.

Hàn Lạc lại đứng thẳng người, làm nghi lễ quân đội tiêu chuẩn với anh, sau đó quay người nhanh chóng rời đi.

Lâm Chính thở phào, quay về sân nhà.

Tối đến, nhà họ Lương tổ chức một bữa tiệc gia đình náo nhiệt.

Tiệc không mời ai khác, chỉ có người trong nhà họ Lương hội tụ với nhau uống rượu.

Ba ông cụ cho đến chú bác nhà họ Lương đều vây quanh Lâm Chính mời rượu.

Mặc dù mọi người không biết thân phận long soái của Lâm Chính, nhưng lại biết Lâm Chính đã tìm được mối quan hệ khiến nhà họ Hàn phải cúi đầu.

Dù sao Hàn Lạc cũng đã đích thân đến gặp Lâm Chính.

Bữa tiệc này uống đến mức say bí tỉ.

Lương Vệ Quốc nằm lên bàn ngủ thiếp đi, còn phải nhờ Lương Bình Triều đưa về.

Đến đêm khuya mọi người mới giải tán.

Mặc dù Lâm Chính cũng uống không ít, nhưng không hề có men say.

Nhìn buổi tiệc dần dần vắng vẻ, anh lại đốt điếu thuốc, đứng ở cửa yên tĩnh quan sát cảnh đêm ở Yên Kinh.

“Anh có tâm sự à?”.

Một giọng nói trong trẻo vang lên.

“Huyền Mi?”.

Lâm Chính dập tắt đầu thuốc, mỉm cười: “Không có tâm sự gì cả, chỉ là không ngủ được”.

“Sao em không thấy mấy người Mã Hải?”.

“Anh cho họ về Giang Thành trước rồi, dù gì Dương Hoa cũng có nhiều việc cần xử lý”.

“Thế à…”.

Lương Huyền Mi nhìn Lâm Chính, cười chua chát: “Anh có biết không? Đôi khi có vài chuyện không thể giấu được”.

“Chuyện gì?”, Lâm Chính sững sờ.

“Anh mệt quá rồi”.

Lương Huyền Mi nhỏ giọng đáp.

Lâm Chính rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới cười nói: “Mệt rồi thì đi nghỉ ngơi, không còn sớm nữa, về phòng thôi”.

Lương Huyền Mi ngập ngừng, cuối cùng vẫn kìm lại.

“Đúng rồi, tối nay là ai chăm sóc cho mẹ? Tiểu Điệp sao?”.

“Tối nay em chăm sóc, Tiểu Điệp tham gia họp lớp rồi”.

“Chẳng trách suốt buổi tiệc không thấy mặt em ấy”.

Lâm Chính lắc đầu, quay người chuẩn bị về phòng.

Đúng lúc đó, một tiếng khóc vang lên.

“Anh, chị… cứu bạn em với…”.

Hai người sửng sốt, quay đầu lại.

Lương Tiểu Điệp nửa gương mặt sưng vù, khóc đỏ mắt đứng ở cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK