Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì? Giết không tha?”.

“Người của Di Nguyệt Cung thật ngông cuồng!”.

“Con mẹ nó, mới vừa rồi nhảy ra một kẻ cuồng vọng Tử Huyền Thiên, bây giờ lại tới người của Di Nguyệt Cung ra oai ở đây! Thói đời này nhiều người kiêu căng thế sao?”.

“Công chúa chó má gì? Tưởng bố mẹ mình là hoàng thượng hoàng hậu thật sao? Ông đây mặc kệ trò đùa của chúng mày!”.

Nhiều người tức giận, hét lên khiêu khích, chỉ vào kiệu mắng chửi.

“Di Nguyệt Cung? Hừ, nực cười, tôi muốn lên thần miếu Thái Vũ này, các người ngăn được tôi sao?”.

Một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, mặc áo màu đen tiến lên, lạnh lùng nói. Hai tay gã cầm đao, khí kình mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là cao thủ đùng đao!

Sau khi dứt lời, người đàn ông bước nhanh lên núi.

Thị nữ đó không ngăn cản mà lùi sang một bên, không nói lời nào.

Người đàn ông vô cùng kiêu ngạo.

Người dưới sườn dốc cười lớn.

“Ô hô, hóa ra là đám hèn nhát! Tôi còn tưởng bọn họ có bản lĩnh thế nào chứ!”.

“To mồm thế cuối cùng chỉ là khoác lác mà thôi!”.

“Chậc, vừa rồi không phải kiêu căng lắm sao? Sao bây giờ lại không lám lên tiếng? Đúng là nhát cáy!”.

“Cút sang bên thêu thùa đi!”.

Bọn họ cười giễu mắng chửi, vừa khinh thường vừa ghét bỏ.

Soạt!

Đúng lúc này, rèm kiệu đột nhiên khẽ rung lên, giống như có gió thổi qua.

Nụ cười tất cả mọi người cứng đờ, đồng loạt nhìn về phía kia. Lúc này mới kinh ngạc nhìn thấy người đi về phía thần miếu Thái Vũ… đã trở thành một cái xác không đầu.

Đầu của gã… không biết đã đi về phương nào!

Máu tươi như suối phun đầy trời!

Sau đó rèm kiệu dược vén lên, một cô gái mặc áo đỏ, dung mạo tuyệt đẹp bước ra.

Tay cô gái cầm một vật máu me đầm đìa, đó chính là đầu của người đàn ông lúc trước…

“A!”.

Có người la lên thất thanh.

Có người kinh hãi nín thở.

Có người run rẩy điên cuồng.

Tất cả đều sững sờ.

Đây chính là thực lực của con gái cung chủ Di Nguyệt Cung?

Đáng sợ đến mức nào!

Phải biết rằng thực lực của người đàn ông đó cũng là kiệt xuất trong số những người ở đây! Nhưng trước mặt công chúa Di Nguyệt Cung lại chẳng khác nào sâu kiến, tùy tiện là có thể đè chết, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có…

“Thật là tàn bạo!”.

Thiên Diệp nhíu mày.

“Mục đích của cô ta là đe dọa quần hùng, nếu không sát phạt quyết đoán thì cô ta làm thế có khác nào chú hề? Đôi khi tàn bạo không phải chuyện xấu! Có lẽ sẽ bị mang tiếng xấu, nhưng mục đích đạt được là được”, Lâm Chính nói.

Thiên Diệp nghe vậy, tò mò nhìn anh: “Vậy vì sao thần y Lâm lại tha cho đám Phúc La? Đáng lẽ cậu nên giết chết bọn họ luôn mới phải chứ?”.

“Tình hình lúc đó tôi cần phải tha. Nếu thật sự giết người của La Thiên Giáo, ắt sẽ có người mượn cớ tấn công chúng ta! Dù sao vẫn có người tin vào lời của Phúc La, cảm thấy Tử Huyền Thiên chúng ta là mối đe dọa, muốn tiêu diệt chúng ta ở bên ngoài thần miếu Thái Vũ! Chỉ là bọn họ không có cái cớ mà thôi!”, Lâm Chính nói.

Thiên Diệp nghe thấy vậy, lập tức gật đầu: “Hóa ra là vậy”.

Thủ đoạn của Di Nguyệt Nữ tàn ác bá đạo như vậy quả thật đã đe dọa được tất cả mọi người.

Lần này không còn ai dám tùy tiện lên tiếng nữa, ai nấy nuốt nước bọt, mở to mắt kinh hoàng nhìn bóng người tuyệt đẹp trước kiệu.

“Đi nhanh đi! Nếu lên núi thì kết cục cũng sẽ giống kẻ này!”.

Di Nguyệt Nữ bình tĩnh nói, sau đó ném đầu đi, quay người lên kiệu.

Người của Di Nguyệt Cung nâng kiệu lên, tiến thẳng về phía thần miếu Thái Vũ.

Tất cả mọi người sợ run lẩy bẩy…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK